Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 168: Ly trà xanh thứ một trăm sáu mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-02 19:28:38
Lượt xem: 276
Hiện giờ trời đã sang thu, thời tiết hanh khô, một khi cháy nhà sẽ rất dễ cháy lan sang nơi khác.
Mọi người nghe thấy có cháy, đều ồn ào cầm thùng đựng nước trong nhà lao ra ngoài cửu hỏa.
Đồng Tuyết Lục đi trước dẫn đường cho bọn họ, dẫn mọi người đến đúng cổng nhà họ Đoạn.
Vừa nhìn thấy trong nhà đúng là có cháy, tuy rằng chưa cháy đến nhà ở, nhưng nếu không dập tắt lửa sẽ lan ra ngoài rất nhanh.
Khi mọi người đang định gõ cửa, thì Đồng Tuyết Lục ngăn cản: “Mọi người đừng gõ cửa, chắc là người trong nhà đã xảy ra chuyện rồi, ban nãy tôi đứng ngoài gọi rất lâu cũng không thấy air a ngoài, mọi người mau phá cửa, trèo tường vào nhà cứu hỏa đi.”
Mọi người không hề nghi ngờ lời Đồng Tuyết Lục nói, dù sao người phát hiện ra vị cháy cũng là cô, trước khi đi gọi mọi người chắc chắn cô đã gõ cửa gọi người trong nhà trước rồi.
Vì thế mọi người bỏ qua việc gõ cửa, trực tiếp trèo tường nhảy vào, mở cửa gỗ ra từ bên trong.
Sau khi mọi người xông vào, rất nhanh lửa trong sân đã được dập tắt.
Một người đàn ông khỏe mạnh còn tông cửa xông vào nhà.
“Rầm!”
Hai người trong nhà đang ân ái mặn nồng lập tức khiếp sợ.
Sắc mặt Mã Mai tái nhợt, hỏi: “Này, có chuyện gì thế?”
Đoạn Văn Phủ cũng bị tiếng tông cửa vừa rồi dọa sợ, lập tức run lên: “Sao anh biết được.”
Mã Mai duỗi tay đẩy anh ta một cái: “Vậy anh mau chạy ra ngoài nhìn thử một chút xem...”
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết lời, đã nghe thấy một tiếng “Rầm” khác vang lên.
Vốn dĩ cánh cửa gỗ cũng không rắn chắc lắm, sau khi vị va chạm hai lần cũng mở ra.
Khi mọi người xông vào nhà, vốn dĩ còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy người trong nhà bị ngất trên giường, nào ngờ lại nhìn thấy ai người sống đang quấn lấy nhau, trên người không một mảnh vải.
Mọi người sững sờ.
Mã Mai kêu lên một tiếng, kéo cái chăn bên cạnh trùm lên người mình.
Mông Đoàn Văn Phú lộ cả ra ngoài, anh ta cũng vội vàng kéo chăn lên che người mình lại.
Đồng Tuyết Lục xen lẫn trong đám người, giả giọng kêu lên một tiếng: “Trời ạ, không phải vợ đồng chí Đoạn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức sao? Người phụ nữ vừa rồi là ai thế? Không phải bọn họ đang ngoại tình chứ?”
Nghe thấy lời này, mọi người lập tức lấy lại tinh thần.
“Đúng vậy, tôi nhớ rõ vợ cậu ta xuống nông thôn làm thanh niên trí thức mà, chỉ đến tết mới về nhà, người phụ nữ kia chắc chắn không phải vợ cậu ta.”
“Chẳng trách lại không chịu mở cửa, hóa ra là trốn bên trong làm chuyện không thể để người khác biết!”
“Mọi người đừng sững sờ nữa, mau trói bọn họ lại, đưa đến đồn công an đi!”
Trong niên đại này chuyện ngoại tình rất nghiêm trọng, không chỉ thân bại danh liệt, nói không chừng còn bị bắt giam.
Mã Mai ở trong chăn sợ tới mức cả người run rẩy, suýt chút nữa đã ngất xỉu, cô ta vươn tay ra dùng sức véo Đoạn Văn Phủ một cái.
Vân Chi
Đoạn Văn Phủ đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó mới gượng cười, mở miệng nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, tôi không ngoại tình, trong chăn chính là vợ tôi!”
Đồng Tuyết Lục lại giả giọng kêu lên một tiếng: “Tôi không tin, anh bảo vợ anh lộ mặt ra cho mọi người xem nào!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-168-ly-tra-xanh-thu-mot-tram-sau-muoi-tam.html.]
Không còn cách nào khác, Đoàn Văn Phủ đành phải vỗ Mã Mai một cái: “Vợ ơi, em ra đây đi.”
Bây giờ anh ta chỉ hy vọng trời đã tối rồi, bình thường mọi người cũng không lui tới với nhà anh ta, vợ anh ta mỗi năm chỉ về một lần, mọi người sẽ không nhận ra.
Trong lòng Mã Mai cũng nghĩ như vậy, khuôn mặt tái nhợt của cô ta chậm rãi chui ra khỏi chăn.
Người quen biết vợ Đoạn Văn Phủ đúng là không nhiều lắm, chỉ có một hai người từng gặp qua, lúc này Mã Mai chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, trong một chốc một lát mọi người cũng không phân biệt ra được.
Đúng lúc ấy Đồng Tuyết Lục lại trà khí tận trời, mở miệng: “Tôi biết cô ta, cô ta không phải vợ của đồng chí Đoạn, cô ta là giáo viên trường tiểu học thành nam, tên là Mã Mai!”
“Mã Mai làm giáo viên vậy mà lại ngoại tình, mọi người mau đến đồn công an cử báo đi.
Chồng Mã Mai nghe được tin vợ mình xảy ra chuyện ở đơn vị, lập tức xin nghỉ vội vàng chạy về.
Từ phòng thủy lợi đến nội thành phải ngồi xe mất hai tiếng, may mà lãnh đạo trong phòng biết quan tâm nhân viên, để tài xế lái xe riêng của đơn vị đưa anh ta đến đây.
Anh ta với tài xế dừng xe bên ngoài, vội vàng xông vào, lại nhìn thấy một đám người đang vây quay một căn phòng.
Anh ta chỉ cho rằng đã thật sự sảy ra chuyện, nên dùng sức chen vào trong.
Nhưng vừa vào trong sân, đã nghe thấy có người kêu to: “Cô ta là Mã Mai, cô giáo Mã dạy ở trường tiểu học thành nam, cô ta đang ngoại tình!”
Đầu óc anh ta lập tức kêu ong ong.
Hành động của mọi người cũng rất nhanh, đã có người chạy tới đồn công an cử báo rồi.
Chỉ một lát sau đồng chí công an tới đây, bắt lấy Mã Mai và Đoạn Văn Phủ.
Khi Mã Mai bị áp giải ra khỏi phòng, đột nhiên cô ta nhìn thấy chồng mình đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt xanh mét nhìn cô ta.
Chồng Mã Mai xông lên, lao về phía cô ta, điên cuồng tát cho cô ta vài cái: “Bốp, bốp bốp!”
“Dâm phụ, Vương Quốc Bảo tao làm gì có lỗi với mày, mà mày đối xử với tao như vậy? Tao đánh c.h.ế.t mày!”
Hai má Mã Mai đau đớn, nhưng lúc này cô ta đâu còn tâm trí nào để lo lắng chuyện đau đớn,: “Chồng, em bị người ta hãm hại, em không làm chuyện gì có lỗi với anh hết!”
“Bốp!”
Vương Bảo Quốc lại ném cho cô ta một cái tát: “Đã đến lúc này rồi, mày còn muốn gạt tao?”
Mặt Mã Mai bị tát lệch, đầu nghiêng sang một bên, đúng lúc ấy cô ta nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đang đứng đứng ở đó.
Giữa đám người xám xịt, Đồng Tuyết Lục như hạc giữa bầy gà, dáng người cao ráo,vô cùng dễ thấy.
Hai mắt Mã Mai trợn trừng.
Là cô ta!
Chính là con tiện nhân Đồng Tuyết Lục kia hãm hại mình!
Mã Mai hét lên, giãy giụa muốn xông đến chỗ Đồng Tuyết Lục: “Tiện nhân, tao liều mạng với mày!”
Nhưng cô ta còn chưa kịp xông tới, đã bị đồng chí công an giữ chặt tay, không thể động đậy.
Cô ta giống như con thú bị nhốt trong lồng sắt, hai mắt đỏ ngầu trừng Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt với cô ta, yên lặng không phát ra tiếng, nói hai chữ:
Tạm biệt.