Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 156: Ly trà xanh thứ một trăm năm mươi sáu

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:39:11
Lượt xem: 205

Nhìn thấy người của trường học đến tiệm cơm quốc doanh tìm mình, Đồng Tuyết Lục biết ngay có chuyện không ổn.

Thái độ của giáo viên tới thông báo cho cô vô cùng ác liệc, sau khi liếc mắt quan sát cô một phen, thì hừ một tiếng qua lỗ mũi, nói: “Vẻ ngoài hại nước hại dân như vậy, chẳng trách lại làm ra được chuyện đó.”

Sau đó đối phương còn ném xuống một câu: “Hai đứa em trai cô đánh nhau với bạn học trong trường.” Nói xong, không đợi cô kịp trả lời đã phóng xe đạp đi mất rồi.

Sắc mặt Đồng Tuyết Lục lập tức trở nên rất khó coi, may mà lúc này không phải thời gian bán cơm buổi trưa, trong tiệm cơm quốc doanh cũng không có khác.

Cô lười để ý đến mấy lời châm chọc mỉa mai của Đàm Tiểu Yến, chỉ nói với đầu bếp Mạnh một câu, nhờ ông ấy xin Lưu Đông Xương cho nghỉ giúp mình, sau đó vội vàng chạy đến trường học.

Đi mất một tiếng đồng hồ mới đến được trường học, khi vừa bước vào văn phòng, nhìn thấy dáng vẻ của hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín, cô lập tức giận đến mức thiếu chút nữa đã bùng nổ ngay tại chỗ.

Dấu tay trên má trái Đồng Gia Minh vẫn chưa tiêu tan, vừa sưng vừa đỏ, đầu tóc bù xù như ổ gà, quần áo cũng bị xé rách.

Mặt Đồng Gia Tín còn thảm không nỡ nhìn hơn, khóe miệng rách ra, dưới mũi cũng có dấu vết chảy máu, vết bầm khắp nơi, hai trân trần trụi, không biết giày đã bị rơi ở chỗ nào rồi.

Cô không để ý tới đám giáo viên có mặt ở đây, mà đi thẳng đến chỗ hai anh em, hỏi: “Mặt cậu làm sao vậy, ai đánh hai đứa?”

Vốn dĩ Đồng Gia Tín đã cố nén không khóc, nhưng lúc này nghe thấy lời quan tâm của cô, nước mắt không thể khống chế được nữa: “Đám Khương Minh cướp sách của tôi, còn nhét giày vào miệng tôi...”

Nói được một nửa cậu ta đã khóc hu hu không nói ra lời nữa.

Đồng Tuyết Lục nhìn về phía Đồng Gia Minh: “Vậy còn cậu? Mặt cậu bị ai đánh?”

Đồng Gia Minh không hé răng, ánh mắt nhìn về phía Mã Mai.

Mã Mai không ngờ Đồng Tuyết Lục lại xinh đẹp như vậy, cô vừa bước vào đã tỏa sáng như ánh mặt trời, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Thấy Đồng Gia Minh nhìn về phía mình, hai mắt cô ta trợn trừng, nói: “Là giáo viên, tôi dạy dỗ cậu cũng vì tốt cho cậu.”

Nghe thấy câu này, Đồng Tuyết Lục thật sự rất buồn nôn.

Đánh người là vì tốt cho đối phương, lời nói ghê tởm như vậy thế mà lại phát ra từ trong miệng người làm thầy kẻ khác!

“Cô cười cái gì?” Mã Mai cau mày hỏi.

Đồng Tuyết Lục: “Cô là ai hả? Vì sao cô lại đánh em trai tôi?”

Mã Mai hất hàm nói: “Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp Đồng Gia Tín, hai đứa em trai nhà cô tính cách quái đản hư hỏng, em trai lớn này còn ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ, chạy đến bắt nạt bạn học khóa dưới, tôi là giáo viên không thể dạy cậu ta được sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-156-ly-tra-xanh-thu-mot-tram-nam-muoi-sau.html.]

Đồng Gia Minh sa sầm mặt xuống, nói: “Cháu ngoại trai của cô và hai học sinh khác bắt nạt em trai tôi sao cô không dạy dỗ? Còn nói vì sao bọn họ không bắt nạt người khác chỉ bắt nạt Đồng Gia Tín, căn bản là cô thiên vị!”

Lại là lý luận người bị hại có tội!

Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm mỉa mai một tiếng.

Đời trước mỗi khi xem tin tức về lý luận người bị hại có tội này cô đều vô cùng tức giận, con gái bị người ta cưỡng h.i.ế.p ở ngoài, không những không được đồng tình còn bị vô số kẻ rác rưởi chỉ chỏ nói, chắc chắn là do cô gái đó ăn mặc quá hở hang, hoặc là do cô gái đó nửa đêm còn chạy tới quán bar, tự mình tìm đường c.h.ế.t bị như vậy là đáng đời!

Hiện giờ ngôn luận của vị chủ nhiệm lớp này có hiệu quả y hệt đám ngôn luận rác rưởi đó.

Thấy Đồng Gia Minh nói thế, Mã Mai tức giận đỏ bừng cả mặt, cô ta giơ tay lên muốn tát cho Đồng Gia Minh một cái nữa: “Cậu còn dám tranh luận! Hôm nay tôi phải cẩn thận dạy dỗ cậu một phen mới được!”

Nhưng tay cô ta còn chưa chạm được vào Đồng Gia Minh đã bị Đồng Tuyết Lục bắt được.

Đồng Tuyết Lục nắm chặt cổ tay cô ta, lạnh lùng nói: “Em trai tôi chỉ có tôi mới có quyền dạy dỗ! Cô muốn đánh thằng bé phải hỏi tôi trước đã!”

Mã Mai thấp hơn Đồng Tuyết Lục nửa cái đầu, lúc này khi ngửa đầu nhìn Đồng Tuyết Lục, cô ta lập tức trông thấy hai tròng mắt lạnh như băng tuyết mùa đông, trong veo sạch sẽ, nhưng lại khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.

Mã Mai sững sờ một lúc mới lấy lại tinh thần, cô ta thẹn quá hóa giận rụt tay mình về, nói: “Tôi biết ngay có chị gái thế nào thì có em trai thế đó mà, không cho tôi dạy dỗ đúng không? Vậy thì học sinh Đồng Gia Tín này tôi không dạy nữa, cô đi tìm người khác đi!”

Vân Chi

Nói xong cô ta còn chưa hết giận, lại quay đầu nói với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, ông cũng thấy rồi đó, học sinh như vậy tôi cảm thấy không thể tiếp tục để bọn họ ở lại trường chúng ta được nữa, nếu không chắc chắn sẽ dạy hư các bạn học khác!”

Hiệu trưởng lau mồ hôi không tồn tại trên trán, nói: “Cô nói cũng có lý, nữ đồng chí này, cô đưa hai em mình về nhà đi.”

Mày đẹp của Đồng Tuyết Lục nhướng lên: “Hiệu trưởng, ý của ông là muốn đuổi học hai em trai tôi?”

“Không phải là đuổi học, việc này chúng tôi phải mở họp thảo luận sau đó mới đưa ra quyết định, có điều việc em trai cô gây ra ảnh hưởng quá lớn, tạm thời không cần đến lớp học!”

Bị đôi mắt phủ đầy sương mù của Đồng Tuyết Lục nhìn chằm chằm, hiệu trưởng cảm thấy rét lạnh căm căm.

Mở họp thảo luận chẳng qua chỉ là cớ hoãn binh mà thôi, nhà bọn họ đã đắc tội với Mã Mai và nhà họ Khương rồi, chắc chắn trường học sẽ không để bọn họ tiếp tục đi học nữa,

Đồng Tuyết Lục nhìn hiệu trưởng, lại nhìn sang Mã Mai, tuy rằng cô không rõ quan hệ giữa hai người, nhưng trong lòng cũng đoán ra được chắc chắn có vấn đề.

Nhìn tình hình này, chỉ sợ hôm nay cô nói gì cũng không có tác dụng.

Cô hít sâu một hơi, áp lửa giận trong lòng xuống.

Khi ở trong tình thế không bằng người khác, nên lấy lui làm tiến, sau khi hiểu rõ tình hình lại xuất kích phản công sau.

“Được rồi, vậy tôi dẫn em trai mình về nhà trước, chờ quyết định của trường học, sau đó chúng tôi sẽ qua đây sau.” Nói xong cô quay đầu nhìn về phía Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Loading...