Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 97

Cập nhật lúc: 2024-09-15 22:18:25
Lượt xem: 211

Chương 97- Góa phụ trẻ trung xinh đẹp của đại đội

 

"Không đâu." Cố Nguyệt Hoài nói chắc như đinh đóng cột.

Nếu như không trải qua đời trước thì cô cũng nhất định cảm thấy Cố Duệ Hoài sẽ dâng hiến cả một đời cho Điền Tĩnh.

Có điều, Điền Tĩnh chính là hạng người không biết đủ, thứ mà cô ta muốn cho tới tận bây giờ cũng không phải là một con ch.ó trung thành hễ gọi thì đến, đuổi thì đi, mà là một cái bàn đạp có thể cung cấp phú quý và quyền lực để cô ta có thể trở thành người đứng trên người.

Bất kể là Cố Duệ Hoài hay Trần Nguyệt Thăng, bọn họ đều chỉ là những hạt bụi không có ý nghĩa ở trên con đường "thăng chức cao” của cô ta và chỉ có thể mang đến lợi ích nhất thời cho cô ta. Chờ đến khi bàn đạp chân chính đã xuất hiện, hai người đều sẽ trở thành gánh nặng mà cô ta muốn nhanh chóng thoát khỏi.

Cho nên, từ lúc mới bắt đầu tương lai của Điền Tĩnh đã không có Cố Duệ Hoài rồi, vậy thì cần gì phải càng ngày càng lo lắng chứ?

Cố Đình Hoài nhìn Cố Nguyệt Hoài, mặc dù không biết câu khẳng định của cô từ đâu mà đến, nhưng nếu cô đã nói như vậy rồi, anh ấy sẽ tin!

Cố Chí Phượng tức giận đến nỗi thái dương nổi cả gân xanh. Đối với đứa con trai Cố Duệ Hoài không biết cố gắng này, ông ấy thực sự hơi tức giận anh ta. Người ở trong nhà phí hết tâm tư để chữa trị chân cho anh ta mà anh ta lại không cảm kích, ngược lại anh ta lại tin tưởng vào một người như thế, quả thực là nực cười mà!

Ông ấy cả giận nói: "Dứt khoát đuổi nó ra khỏi nhà đi. Sau này, ông đây không có đứa con trai này!"

Cố Đình Hoài tức giận nói: "Cha, nói ít vài ba câu đi. Lúc này, cha mà đuổi nó ra khỏi nhà, không phải là hợp ý của nó có thể ở bên Điền Tĩnh hay sao? Ăn cơm trước đi."

Đêm nay, anh ấy vẫn nấu cháo gạo lứt như cũ. Tuy nhiên, bên trong có thêm hai quả trứng gà!

Cố Đình Hoài múc cháo cho Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Đường, hai người mỗi người có một quả trứng luộc, mùi thơm nức mũi.

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, cười nói: "Anh ơi, em đang giảm béo, không ăn đâu, anh và cha mỗi người một nửa quả trứng đi."

Cố Chí Phượng có chút không vui, nói: "Còn giảm béo làm gì? Bây giờ, con đi ra ngoài, có đứa nào dám nói con béo nữa chứ?"

Hiện tại, ông ấy quan sát con gái của mình từ trên xuống dưới, không có chỗ nào là không tốt. Cô vừa xinh đẹp lại có thể kiếm công điểm, cô còn không tốt hơn Điền Tĩnh hay sao?

Cố Đình Hoài cũng cười khổ mà nói: "Bé à, giảm béo cũng không thể không ăn cơm đâu."

Trong khi mọi người đang nói chuyện, ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Cố Chí Phượng húp một ngụm cháo, nghe thấy tiếng động nên ông ấy đặt bát xuống, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đã tới lúc nên đi ghi công điểm rồi sao?"

Cố Đình Hoài đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy Vương Bồi Sinh đang đứng ở trước cửa, anh ấy sửng sốt một chút, hỏi: "Chủ nhiệm Vương sao? Ông đây là?"

"Tiểu Cố có ở nhà không?" Vương Bồi Sinh quan sát vẻ mặt không có nét gì là không vui của Cố Đình Hoài, ông ấy biết có lẽ là anh ấy không biết tới chuyện đã xảy ra buổi sáng, ông ấy nhất thời cũng không biết có nên đề cập tới hay không nữa.

"Chủ nhiệm Vương?" Cố Nguyệt Hoài xuống giường, nhìn Vương Bồi Sinh đang đứng ở trước cửa.

Vẻ mặt của ông ấy mệt mỏi, cô nghĩ là ông ấy đã tốn nhiều công sức để đối phó với Lý Hồng Mai.

Tuy rằng nói chuyện này có chút liên quan không quan trọng tới Vương Bồi Sinh, nhưng cô còn không đến mức ghi hận một cán bộ đại đội giỏi như vậy.

"Tiểu Cố, tôi..." Vương Bồi Sinh vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, trên mặt liền không khỏi lộ ra vẻ day dứt. Ông ấy vừa định mở miệng, nhưng nghĩ tới Cố Đình Hoài vẫn đang đứng ở bên cạnh, lời nói ban đầu chợt ngừng lại, ông ấy chỉ đưa cái rổ đang nắm ở trong tay qua.

"Sắp bắt đầu ghi công điểm, tôi sẽ không quấy rầy mọi người ăn cơm nữa." Vương Bồi Sinh nói xong cũng vội vàng rời đi.

Cố Nguyệt Hoài nheo mắt nhìn một rổ đầy ắp trứng gà, đuôi lông mày hơi nhướn lên, cô đưa rổ trứng cho Cố Đình Hoài.

Cố Đình Hoài cau mày, hỏi: "Đây là có ý gì? Tại sao chủ nhiệm Vương đột nhiên tặng trứng gà cho nhà chúng ta vậy?"

"Vương Bồi Sinh tặng trứng gà cho nhà chúng ta sao?" Cố Chí Phượng cũng có vẻ khó hiểu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, hỏi: "Bé ơi, chuyện gì vậy?"

DTV

Cố Nguyệt Hoài cũng không có giấu diếm. Dù sao một đêm trôi qua, chuyện ngày mai sẽ bị lan truyện rộng rãi thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-97.html.]

Cô kể lại sự việc Lý Hồng Mai nổi điên trong hôm nay cho mọi người nghe, cũng thuận tiện cũng nói ra suy đoán của mình về chuyện này chắc chắn là có liên quan tới Điền Tĩnh, cũng chỉ có cô ta mới muốn nhìn thấy cô phải chịu cảnh đẫm m.á.u như vậy.

"Cái gì? Con đàn bà đanh đá Lý Hồng Mai kia, đã bao nhiêu năm trôi qua mà còn nhớ dai như thế! Dám nói xấu con gái của tôi, ông đây sẽ đập nát miệng của bà ta!" Cố Chí Phượng nghe thôi, tức giận đến mức đôi mắt giống như chuông đồng.

Ông ấy đập bàn rầm một tiếng, đặt bát xuống, chuẩn bị xuống giường xỏ giày vào, định đi tìm Lý Hồng Mai tính sổ.

Cố Nguyệt Hoài thở dài, khuyên: "Cha, không cần phải đi tìm phiền phức đâu."

Lý Hồng Mai chỉ là một nhân vật phụ, chẳng qua bà ta cũng chỉ là một khẩu s.ú.n.g mà thôi, gây sự với bà ta có ý nghĩa gì?

Huống chi cái này chuyện lớn người trong đội đều nhìn nhiều minh bạch, ai không biết nàng Cố Nguyệt Hoài chung tình Trần Nguyệt Thăng đã lâu, làm sao lại đặt vào tiền đồ vô lượng tiểu đội trưởng không muốn, ngược lại đi thích một cái người có vợ lão nam nhân?

Nước cờ dở này của Điền Tĩnh chỉ vì muốn làm buồn nôn cô mà thôi.

"Đến tận bây giờ, anh vẫn không hiểu, em và Điền Tĩnh... Vì sao cô ta đi khắp nơi đều nhắm vào em vậy?" Cố Đình Hoài cảm thấy khó hiểu.

Mặc dù anh ấy đã nhìn thấu nhân phẩm của Điền Tĩnh và biết cô ta cũng không phải là người dễ sống chung. Nhưng qua nhiều năm như thế, bởi vì bọn họ đều là hàng xóm nên mấy người bọn họ cũng không ít lần giúp đỡ nhà họ Điền, mối quan hệ giữa bọn họ rõ ràng vẫn còn tốt mà.

Từ khi nào lại đột nhiên biến thành tình trạng như nước với lửa rồi vậy?

Cố Nguyệt Hoài không thể trả lời được câu hỏi này.

Mối căm thù của cô dành cho Điền Tĩnh cũng không phải là bởi vì Trần Nguyệt Thăng, mà nó có nguồn gốc từ mối thù tan cửa nát nhà ở đời trước rồi.

Về phần Điền Tĩnh vì sao lại nhắm vào cô, cho tới hiện tại cô cũng không hiểu. Đời trước, mối thù còn có thể nói là có nguồn gốc từ bảo bối ở sân sau. Cô ta g.i.ế.c người giấu bảo vật vì sợ bị người ta phát hiện ra bí mật này, nhưng đời này thì sao?

Hiển nhiên là sự cảnh giác và chán ghét của cô ta không phải là một sớm một chiều nảy sinh ra, chẳng lẽ... Cô ta cũng giống như cô hay sao?

Trong lòng Cố Nguyệt Hoài run lên, nhưng suy nghĩ thêm một lúc cô mới biết bản thân đã suy nghĩ quá nhiều. Nếu như Điền Tĩnh của bây giờ thật sự là Điền Tĩnh của đời trước, vậy thì cô ta tuyệt đối sẽ không làm việc mà phải lo trước lo sau như thế, thậm chí là cô ta đã đào bảo bối ở sân sau lên từ lâu rồi nữa.

Cô ta không phải là Điền Tĩnh đời trước, vậy thì cô ta là ai?

Cố Nguyệt Hoài cảm thấy mình đã nắm được một manh mối, nhưng manh mối này lại quá mù mịt khiến cô nhìn không rõ ràng.

Lúc này, tiếng chuông báo hiệu ghi công điểm vang lên.

"Đi thôi, chúng ta đi ghi công điểm đi." Cố Nguyệt Hoài đút miếng trứng cuối cùng cho Yến Thiếu Đường xong, cô chào hai Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đang có vẻ mặt nghiêm trọng không vui. Cô chuẩn bị đi tới chỗ chăn nuôi để ghi công điểm.

Hôm nay, cô bắt đầu làm việc được nửa ngày, công điểm cũng có thể ghi được mười mấy điểm.

Cố Đình Hoài đi lấy sổ chấm công, anh ấy nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài chuẩn bị ôm Yến Thiếu Đường lên nên nhét sổ chấm công cho cô, bản thân thì ôm Yến Thiếu Đường lên, cô bé không nặng, ôm vào trong n.g.ự.c cũng rất nhẹ nhàng.

Cố Nguyệt Hoài khẽ cười một tiếng, cô liếc mắt nhìn Yến Thiếu Đường một cái, cô bé ngoan ngoãn ôm lấy cổ của Cố Đình Hoài, không khóc không quấy phá. Cô cũng không có tranh giành ôm lấy cô bé, cả nhà đi ra ngoài, theo đám đông người tiến tới chỗ chăn nuôi.

Trên đường đi, không ít người liên tiếp nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, dường như bọn họ đều biết chuyện đã xảy ra vào sáng nay.

Mắt hổ của Cố Chí Phượng trừng một cái, đám người cũng không dám nhìn nữa, bước chân tăng tốc tiến tới chỗ chăn nuôi.

Cố Nguyệt Hoài buồn bực ngán ngẩm, cô làn lơ ánh mắt bàn tán của những người khác. Khi sắp đến chỗ chăn nuôi, cô chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở đằng sau đống cỏ khô, Trần Nguyệt Thăng.

Vẻ mặt của anh ta tức giận, không biết đang nói cái gì, mà ở trước mặt anh ta...

Cố Nguyệt Hoài dừng chân lại, thoáng nghiêng người nhìn sang đó.

Cô nhìn thấy mà hai hàng lông mày không khỏi nhíu chặt lại, ánh mắt ảm đạm, nặng nề giống như có thể chảy nước ra vậy.

Ở đằng sau đống cỏ khô, người đang tranh cãi không ngừng với Trần Nguyệt Thăng không phải là Điền Tĩnh, mà là góa phụ trẻ trung xinh đẹp là người thực sự đã gả cho Trần Nguyệt Thăng ở đời trước, Lý Siêu Anh.

Loading...