Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-09-15 21:12:25
Lượt xem: 194
Chương 84- Trình Lăng là ông trùm tương lai?
“Nhà họ Trình kia, đừng có giả chết! Mau mở cửa ra! Trả tiền đi!”
"Nợ tiền còn không trả! Đúng là đồ tư bản m.á.u lạnh mà! Thế mà vẫn còn mặt mũi sống ở chỗ tốt như này à!"
“Đồ vô liêm sỉ nợ lương của công nhân! Cả nhà chả có kẻ nào tử tế!”
“...”
Trình Lăng còn chưa kịp làm gì, tiếng mắng chửi, khóc lóc đã truyền từ ngoài sân vào, khiến người ta không thể chịu nổi.
Cố Nguyệt Hoài ôm Yến Thiếu Đường không nói gì.
Không phải tất cả các doanh nghiệp nhà nước ở những năm 1970 đều ăn sâu bám rễ, bền chắc như thép. Một số quản đốc am hiểu sửa cũ thành mới, nếu thành công thì sẽ tiến thêm một bước nữa, còn nếu thất bại thì sẽ vỡ nợ và tất cả sẽ tan thành mây khói.
Có lẽ nhà Trình Lăng cũng như vậy.
Tuy nhiên, dường như phẩm chất cao thượng của Trình Lăng đã hơn hẳn hầu hết mọi người, bậc cha mẹ có thể nuôi dạy anh ấy thành người như vậy chắc chắn sẽ không phải là tư bản m.á.u lạnh gì, chỉ có thể nói là do thời thế mà thôi.
"Đồng chí Cố, cô ngồi chờ một lát, tôi ra ngoài... ra ngoài xử lí một chút." Trình Lăng nói xong lập tức đi ra ngoài.
Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn anh ta một cái rồi lấy nước trong làn ra đút cho Yến Thiếu Đường, nước giếng trong không gian khá hiệu quả, sau khi uống xong, cô bé mới yên tĩnh lại, ngoan ngoãn ôm cổ cô, không sợ tiếng ồn ào khó chịu bên ngoài nữa.
Trong lúc buồn chán, Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy tờ báo trên bàn, cầm lên xem, đôi mắt không khỏi hơi nheo lại.
Tiêu đề trên trang nhất của tờ báo là "Trình Tiên Húc, quản đốc Nhà máy dệt kim thành phố Chu Lan, nợ ngân hàng hơn mười nghìn tệ". Đời trước cô có biết cái tên Trình Tiên Húc này.
Nhà máy dệt kim thành phố Chu Lan được thành lập vào những năm 1950, nhà máy có hàng nghìn công nhân làm việc và sản xuất nhiều loại sản phẩm, có vải bông, vải sợi tổng hợp, có cả áo len, áo khoác, v.v. Thậm chí sản phẩm còn được xuất khẩu ra nước ngoài.
Nhà máy quốc doanh này không chỉ có tiếng ở thành phố Chu Lan mà còn có tiếng trên toàn nước Z.
Theo cô được biết, ban đầu Trình Tiên Húc muốn mở rộng nhà máy nên đã vay ngân hàng một khoản tiền, nhưng tiếc là khi nhà máy mở rộng được một nửa thì chính sách cho vay tín dụng thay đổi và phải thu hồi khoản vay. Chuỗi vốn của Trình Tiên Húc đứt đoạn, nhà máy không thể mở rộng, khoản vay cũng không thể hoàn trả.
Tất cả móc nối của xưởng dệt kim đều đứt đoạn chỉ trong một đêm, hàng nghìn công nhân không thể nhận lương.
Trình Tiên Húc cũng từ giám đốc một nhà máy quốc doanh lớn được mọi người sùng bái thành kẻ quỵt tiền bị người người chửi mắng. Có lẽ vì chênh lệch quá lớn mà Trình Tiên Húc đã nhảy lầu tự sát. Vợ của ông ta đã mất từ lâu, trong nhà chỉ còn ba đứa con.
Thực ra cô biết chuyện của Trình Tiên Húc là do nó có liên quan đến Trình Lăng.
Lúc đầu cô không để ý, cũng không nghĩ Trình Tiên Húc với Trình Lăng có liên quan với nhau, giờ nghĩ lại cô mới nhớ ra Trình Lăng, một người cũng vô cùng nổi tiếng.
Đời trước, Trình Tiên Húc nợ tiền lương của công nhân, sau đó con trai cả của ông ta là Trình Lăng đã trả hết.
Anh ta không những trả hết nợ mà vài năm sau còn tận dụng được thời cơ cải cách và trở thành một trong những doanh nhân đầu tiên kinh doanh ở nước ngoài.
Sau này, anh ta buôn bán quần áo và phất lên như diều gặp gió.
Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt lại, chìm trong suy tư.
Hóa ra Trình Lăng lại là một ông trùm kinh doanh trong tương lai, đây đúng là một bất ngờ.
Mục tiêu trong ngắn hạn của cô là tìm một công việc, nhưng vào năm 1972 thì không thể kinh doanh được. Nếu muốn sống nghiêm túc thì phải tìm việc trong nhà máy quốc doanh, nhưng chỉ tiêu công việc có hạn, muốn vào đó thì phải lên kế hoạch thật cẩn thận.
Tất nhiên, trong tương lai, sau khi cải cách và mở cửa, chắc chắn sẽ phải bắt đầu kinh doanh.
Cô chưa từng tiếp xúc với kinh doanh, nhưng cô có không gian Tu Di, dù có vô dụng đến đâu, cũng sẽ kiếm được tiền đúng không?
Làm kinh doanh cần phải có quan hệ và nhân tài và rõ ràng là Trình Lăng có cả hai thứ. Cô tình cờ có quen biết với một ông trùm trong tương lai, sau này khi kinh doanh có thể xin vài lời khuyên.
Đang suy tư thì Trình Lăng quay lại.
Trông anh ta có vẻ mệt mỏi, nghĩ món nợ kếch xù, sống lưng dường như đã bị những công nhân đòi nợ kia đè cong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-84.html.]
Tuy nhiên, khi vào phòng nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, anh ta vẫn cố gượng cười: "Xin lỗi đồng chí Cố."
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, ôm Yến Thiếu Đường đứng lên: “Đồng chí Trình khách sáo quá rồi. Hôm nay tôi còn phải đưa Thiếu Đường về nhà, nên không làm phiền nữa, lần sau đến thành phố Chu Lan tôi lại tới."
Trình Lăng nghe vậy thì cười lúng túng: "Chúng tôi sắp chuyển nhà rồi."
Cố Nguyệt Hoài giật mình, nhưng nghĩ lại cũng đúng, nợ nần chồng chất không thể trả nổi như vậy, có tiếp tục sống ở nơi như thế này cũng chỉ như một trò đùa mà thôi.
Đúng lúc này, Trình Lăng đột nhiên ồ nhẹ một tiếng: "Đồng hồ của cô..."
Vẻ mặt anh ta rất phức tạp, dường như không cần hỏi cũng có thể nhận ra chiếc đồng hồ Cố Nguyệt Hoài đang đeo chính là chiếc đồng hồ mà hôm qua anh ta mang đến cửa hàng ký gửi. Trong nhất thời, anh ta không biết nên nói gì, tâm trạng vừa buồn lại vừa vui.
Buồn là vì chiếc đồng hồ mà mình lau chùi hàng ngày lại bị đeo vào tay người khác nhanh đến thế.
Vui là vì anh ta tin tưởng nhân phẩm của Cố Nguyệt Hoài, tin chiếc đồng hồ đến tay cô sẽ được yêu thương và chăm sóc.
Cố Nguyệt Hoài bật cười, suy nghĩ một chút rồi tháo đồng hồ ra khỏi cổ tay, đưa cho Trình Lăng.
"Tôi thấy anh có tình cảm rất sâu sắc với chiếc đồng hồ này, nhưng vì không còn cách nào khác nên mới phải bán nó. Anh đã cứu Thiếu Đường, chuyện này có bao nhiêu tiền cũng không thể đổi được. Này, vật về chủ cũ."
Một chiếc đồng hồ không chỉ có thể báo đáp ân tình của Trình Lăng mà còn giành được nhiều hảo cảm của anh ta hơn, cớ sao lại không làm?
Trình Lăng vội vàng lắc đầu từ chối: “Không được đâu, vốn dĩ bán một lần đã rất đau khổ rồi, nếu cô đưa lại cho tôi, tôi vẫn sẽ bán nó một lần nữa để trả nợ thôi. Cứ để nó theo cô thì tốt hơn.”
Dứt lời, vẻ mặt anh ta hơi nghiêm lại: "Đồng chí Cố, tôi xin nhận tấm lòng của cô. Cảm ơn cô rất nhiều."
Cố Nguyệt Hoài thấy anh ta nói năng rất chân thành, không phải là nghĩ một đằng nói một nẻo, nên cũng không kiên trì nữa.
Sau khi hai người đưa mắt nhìn nhau thì lại nhìn nhau cười.
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một lát, rồi khách sáo nói: "Đồng chí Trình là người thành thật, đáng để kết giao. Nhà tôi ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, huyện Thanh An, sau này nếu gặp khó khăn anh có thể đến tìm tôi."
Trình Lăng sửng sốt, một lát sau liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, nói: "Vậy thì tôi xin cảm ơn đồng chí Cố trước."
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, ôm Yến Thiếu Đường rời đi.
Trình Lăng tiễn người ra ngoài cửa, đến khi không nhìn thấy người nữa mới quay lại.
Anh ấy vừa vào nhà đã nghe thấy giọng nói quái gở của em gái Trình Cầm: “Cha vừa mất, ngày nào người đòi nợ cũng tới cửa, vậy mà anh vẫn có thời gian hẹn hò với phụ nữ à? Anh cả này, anh có xứng đáng với bọn em không?"
Trình Lăng nhắm mắt lại, không phản bác.
Anh ấy không biết ngày nào mình cũng kiên trì như vậy có đáng hay không nữa.
*
Cố Nguyệt Hoài ra khỏi khu Đề Quang, quay về khách sạn, sau khi trả phòng thì dẫn Yến Thiếu Đường đến ga tàu.
Một ngày có vài chuyến tàu từ thành phố Chu Lan về huyện Thanh An, hai người đến ga đợi một tiếng mới có thể lên tàu, vì có Yến Thiếu Đường nên Cố Nguyệt Hoài đã hào phóng mua vé giường nằm.
Toa xe có giường nằm đắt hơn vé ghế cứng thông thường 50 xu, nhưng điều kiện tốt hơn một chút, còn được trang bị bình giữ nhiệt chứa đầy nước nóng và tách trà, sau khi pha trà, hương thơm tràn ngập, thoải mái hơn nhiều so với toa xe ghế cứng có mùi lẫn lộn.
Yến Thiếu Đường vừa lên xe đã ngủ, Cố Nguyệt Hoài dém góc chăn cho cô bé.
Bây giờ đã là buổi trưa, còn có thể nhìn thấy núi sông, đồng ruộng chạy ngang qua cửa sổ.
Cố Nguyệt Hoài rót một tách trà, ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chuyến đi thành phố Chu Lan lần này coi là thắng lợi trở về, không chỉ trời xui đất khiến tìm được Yến Thiếu Đường, mà còn đột nhiên giải quyết được vấn đề bị ép nợ trong khoảng thời gian này, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Bây giờ, chỉ cần chăm chỉ kiếm công điểm và ứng phó với tình trạng thiếu lương thực cuối năm.
DTV
Thêm nữa, thanh niên trí thức về quê lại đúng vào cửa ải cuối năm nên phải ăn mừng.