Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:30:07
Lượt xem: 248
Cố Nguyệt Hoài cười một tiếng, sảng khoái kêu lên: “Được! Một trăm ba mươi lăm tệ, tiền lãi mỗi ngày là hai xu, khi nào trả hết đây? Nếu không mỗi ngày anh đều phải nợ ân tình của em, là em ứng tiền phẫu thuật cho anh trước đấy, có biết không?”
Cố Duệ Hoài nghe thấy lời của Cố Nguyệt Hoài, sắc mặt ửng đỏ, đôi môi vênh váo lại muốn nói mấy lời độc ác.
Cũng không đợi anh ta lên tiếng, Cố Nguyệt Hoài chỉ chỉ vào đầu giường, giọng điệu nhàn nhạt: “À đúng rồi, món bánh ngô này cũng là do em mua, một cái hai xu, ở đây có ba cái, vậy là sáu xu, thấy anh đã chẳng còn cách nào lo liệu cho bản thân mình, em sẽ không lấy phiếu lương thực của anh, nhưng hãy nhớ trả lại.”
Giết người tru tâm.
Bụng Cố Duệ Hoài kêu ọc ọc, nhìn đĩa bánh ngô trên đầu giường, trong lòng khó chịu không thể nói thành lời.
Anh ta lại luân lạc tới mức phải phụ thuộc vào nhỏ ích kỷ Cố Nguyệt Hoài này sao?
Cố Đình Hoài há miệng một cái, muốn nói cái gì để hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người, thế nhưng nhìn ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lạnh nhạt, dáng vẻ muốn hung hăng chỉnh Cố Duệ Hoài, cuối cùng anh ấy cũng không nói gì.
Thằng hai thật sự cần phải được dạy dỗ thật tốt, nếu không sau này sẽ lại gây ra tai họa bao lớn nữa.
“À, anh cả ăn bánh hoa cuốn đi ạ, anh làm xong công việc lại tới đây chăm sóc cho Cố Duệ Hoài, cũng chưa ăn gì, có vài người nói em không có lương tâm, ha ha, đúng là năm mươi bước cười trăm bước nhỉ? Buồn cười.”
Cố Nguyệt Hoài đưa khay cơm đựng bánh hoa cuộn cho Cố Đình Hoài, bên trong còn đặt một phần dưa muối miễn phí.
Cố Duệ Hoài ngừng một lát, ánh mắt không dấu vết liếc nhìn qua đôi tay đỏ bừng của Cố Đình Hoài, anh ta cũng biết anh cả làm việc ở chỗ dòng sông, mấy công việc vất vả đều ở chỗ đó.
Môi anh ta căng ra, vốn còn muốn mạnh miệng, thế nhưng trong lòng chua xót, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Cố Nguyệt Hoài lười để ý đến anh ta, nói với Cố Đình Hoài: “Anh cả ăn đi, em ra ngoài đi vòng vòng.”
Cố Đình Hoài liếc ra ngoài cửa sổ một cái, nhíu mày nói: “Trời đã tối rồi, em còn đi đâu nữa?”
“Không sao, em sẽ cẩn thận.” Nói xong, Cố Nguyệt Hoài rời khỏi phòng bệnh.
Cô vừa đi, Cố Duệ Hoài chần chừ một chút, cuối cùng vẫn cầm lấy cái bánh ngô bỏ vào miệng: “Anh quản con nhỏ đó làm gì? Nó có bản lĩnh như thế, còn cần anh phải bận tâm đến sao?”
“Thằng hai!” Cố Đình Hoài tựa như cảnh cáo nhìn anh ta một cái.
Cố Duệ Hoài cười nhạt: “Em nói sai sao? Cố Nguyệt Hoài hiện giờ còn có bản lĩnh hơn trước kia nhiều, lại còn vẽ báo tường, lại bận tâm đến chuyện này chuyện kia, em cần nó giúp đỡ em sao! Một con ch.ó thích xen vào việc của người khác!”
Mỗi khi nhớ lại những chuyện Cố Nguyệt Hoài đã làm trước kia, anh ta cảm thấy vô cùng thống hận, thật sự chẳng muốn giảng hòa với cô dù chỉ một chút.
“Cố Duệ Hoài! Bây giờ em càng lúc càng khác xưa!”
“Bác sĩ cũng đã nói rồi, nếu không nhờ con bé sơ cứu cho em trên đường tới đây, cái chân này của em hoàn toàn không cứu được nữa! Anh không nói Điền Tĩnh haji em thành ra thế này, dù sao chuyện này cũng là do em tự tìm tới, thế nhưng con bé thì sao? Con bé vẫn luôn là ân nhân của em không phải sao?”
“Cho dù thường ngày con bé có làm gì không đúng, thế nhưng nó có làm phiền em không?”
“Con bé chỉ vui vẻ ăn no, mặc đẹp, thích dùng đồ ngon, còn thích Trần Nguyệt Thăng, ghét Điền Tĩnh, thế nhưng việc này có làm phiền đến em không? Tiền mua lương thực tinh và mua quần áo là của em sao? Hay việc con bé thích Trần Nguyệt Thăng khiến em thấy mất mặt?”
“Thằng hai à, em sinh nghĩ cho kỹ đi, cha và anh có cần em phải ra mặt giúp không?”
“Cha và anh chỉ muốn con bé sống thật tốt, từ nhỏ con bé đã không có mẹ bên cạnh, chưa từng được uống một ngụm sữa nào, là anh và cha đút từng muỗng nước gạo cho con bé, trước đây con bé không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, thế còn bây giờ thì sao?”
“Tại sao em lại vô ơn như thế?”
Giọng điệu của Cố Đình Hoài vô cùng nặng nề, khiến Cố Duệ Hoài đang nằm trên giường sững sờ.
Anh ta cũng quên cả việc nhai món bánh ngô trong miệng, thuốc tê trên đùi đang dần hết, cảm giác đau đớn tấn công, khiến anh ta biết chuyện hôm nay nguy hiểm tới mức nào, nếu không ngờ Cố Nguyệt Hoài đưa anh ta tới bệnh viện…
Vẻ mặt Cố Duệ Hoài có vẻ chán nản, trong lúc bất chợt không biết nên đáp lại thế nào.
Việc anh ta ghét Cố Nguyệt Hoài không phải là chuyện một sớm một chiều.
Từ nhỏ, lúc người phụ nữ kia còn đi, đã tin tưởng vào anh cả nhất, cũng thích thằng ba nhất, anh ta là con giữa cũng không phải người, cả nhà cũng chỉ có một mình bà nội dịu dàng ấm áp xoa đầu anh ta rồi kể chuyện cho anh ta nghe.
Đáng tiếc, bà nội cũng không thể sống được bao lâu.
Sau khi người phụ nữ đi, vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ tốt hơn, trong nhà sẽ có người chú ý đến anh ta.
Thế nhưng Cố Nguyệt Hoài lại trở thành báu vật trong tay cả nhà, anh ta vẫn là người bị ngó lơ, hơn nữa cha và anh cả cũng vô cùng thiên vị con bé đó, Cố Nguyệt Hoài muốn sao không muốn trăng, sống lâu như thế, sự ghen tỵ và chán ghét vẫn luôn chôn sâu trong lòng anh ta.
Khi còn bé, dáng vẻ của Cố Nguyệt Hoài đáng yêu như ngọc tuyết, tựa như bánh bao nhỏ, những người xung quanh đều rất thích cô.
Anh ta cũng từng nghĩ đợi tới khi cô tốt hơn một chút, thế nhưng mỗi lần như thế, anh ta luôn có thể nhìn ra sự chênh lệch giữa mình và cô, cô có cần thêm sự quan tâm từ người anh dư thừa này không? Không cần.
Cuộc sống dần dần trôi qua, Cố Nguyệt Hoài được cưng chiều tới mức ích kỷ, làm việc hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của người khác.
Cả nhà bọn họ chịu đủ mọi loại xem thường và hành hạ của những người khác trong đại đội, trở thành cả gia đình “đầu đường xó chợ”, chẳng phải hoàn toàn vì để thỏa mãn “cuộc sống tốt đẹp” của cô sao? Thế nhưng dựa vào cái gì chứ? Đều là con cái nhà họ Cố, dựa vào cái gì phải đối xử tốt với cô chứ?
Cố Duệ Hoài nghĩ tới những chuyện trước kia, trong lòng ẩn giấu một cảm xúc mãnh liệt.
Anh ta ghét Cố Nguyệt Hoài!
“Ôi.” Cố Đình Hoài nhìn Cố Duệ Hoài một cái, đối diện với ánh mắt cố chấp của anh ta, thở dài một cái.
Anh ấy dứa nhìn bánh hoa cuốn một chút, cầm lấy đưa cho Cố Duệ Hoài: “Em ăn đi.”
Giọng nói của Cố Duệ Hoài như đang nhét bông gòn, vừa nghẹn vừa chát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-71.html.]
Anh ta hung hăng cắn một miếng bánh ngô, nhét đầy vào miệng mình, sau đó trả lại bánh hoa cuốn cho Cố Đình Hoài: “Em phải trả tiền cho Cố Nguyệt Hoài, ăn bánh ngô này có thể giúp em bớt được mấy đồng.”
Nói xong, anh ta xoay đầu sang một bên, dáng vẻ sẽ không bị bánh hoa cuốn khuất phục.
Cố Đình Hoài cười khanh khách một tiếng, lắc đầu một cái.
*
Bên kia, Cố Nguyệt Hoài rời khỏi trung tâm y tế, ngồi bên bệ đá, hít một hơi thật sâu.
Cô sợ nếu cô còn không đi, Cố Duệ Hoài sẽ giận tới mức một phật thăng thiên, hai phật xuất thế.
Mặc dù đã biết Cố Duệ Hoài không thích cô, thế nhưng kiếp trước cô không quan tâm, kiếp này quan tâm mới khiến cô nhận ra sự không thích này sâu sắc tới mức nào, là một sự chán ghét khắc sâu trong xương tủy.
Thế nhưng, kiếp trước anh ta vẫn có thể nhẫn nhịn sự chán ghét, vì để chăm sóc cô em gái này mà ầm ĩ tới mức vợ con ly tán.
Cố Nguyệt Hoài cười tự giễu một tiếng, kéo kéo vạt áo.
Nếu bây giờ cô đi so đo với Cố Duệ Hoài hiển nhiên đã muộn rồi, dù sao người chịu ơn cũng không phải anh ta, mà là cô ở kiếp trước, kiếp này cô tới để trả nợ.
Cố Nguyệt Hoài chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chuẩn bị ngày mai sẽ trở về đại đội tìm chủ nhiệm Vương nhờ viết thư giới thiệu, mượn thêm phiếu lương thực. Đầu năm nay muốn đi xa, nếu không có thư giới thiệu, thế thì hoàn toàn không được.
Lúc này, người dân vẫn còn chưa biết cái gọi là thẻ căn cước, trước khi ra ngoài, nhất định phải đến tìm bản gốc từ “phía chính phủ” chứng minh thân phận của bản thân , còn được gọi là thư giới thiệu, đây là giấy tờ hợp pháp duy nhất dành cho những chuyến công tác cá nhân và các chuyến công tác ra bên ngoài đơn vị.
Thậm chí những cặp vợ chồng đã nhận giấy hôn thú, nếu muốn ở lại nhà khách, cũng cần phải có giấy đăng ký kết hôn và giấy giới thiệu!
Cố Nguyệt Hoài ngồi ở cửa suy tính chuyện ngày mai, cho đến khi nghe thấy tiếng của Cố Đình Hoài: “Hoài Hoài, bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong đi!”
Cô chợt quay đầu nhìn về phía Cố Đình Hoài đang đứng trước cửa trung tâm y tế, mượn ánh đèn yếu ớt ngoắc ngoắc tay với cô, chợt cười một tiếng.
“Này! Tới đây!”
Cố Nguyệt Hoài đi theo Cố Đình Hoài trở về phòng bệnh, Cố Duệ Hoài đã ngủ rồi.
“Hoài Hoài!”
Cố Nguyệt Hoài quay đầu lập tức nhìn thấy Cố Đình Hoài đang vỗ vỗ lên một hàng giấy các-tông ở dưới giường, bên trên còn được trải áo khoác.
Cô lập tức sững sốt, chợt nhìn về phía Cố Đình Hoài mặc quần áo đơn chiết, cười lắc đầu nói: “Anh cả ngủ đi, sáng mai anh còn phải trở về làm việc nữa đấy, em không buồn ngủ tí nào đâu! Anh mau ngủ đi, không cần để ý đến em đâu!”
Cố Đình Hoài không đồng ý nhìn cô, còn định lên tiếng, lại bị Cố Nguyệt Hoài ấn xuống hàng giấy các-tông: “Anh cả mau ngủ đi!”
Nhìn thấy vẻ mặt hung dữ pha chút lo lắng của em gái, trong lòng anh ấy cảm thấy ấm áp, mím môi cũng không nói gì nữa, anh tấy vốn định sẽ nằm một lát rồi đổi cho Nguyệt Hoài ngủ, thế nhưng vừa nằm xuống đã ngủ mất.
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, liếc nhìn Cố Duệ Hoài đang ngủ ngon lành trên giường bệnh, suy nghĩ một chút vẫn kéo ra một nửa chăn rủ xuống người Cố Đình Hoài, muốn mang tới cho anh cả chút ấm áp.
DTV
Cố Duệ Hoài giật giật, nhưng cũng không mở mắt ra.
Cố Nguyệt Hoài cũng không để ý đến anh ta, ngồi xuống băng ghế ngay mép giường, sau đó cúi đầu xuống bên méo giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này, Cố Duệ Hoài đột nhiên mở mắt ra, anh ta nhìn nửa cái chăn còn lại trên người, lại nhìn Cố Nguyệt Hoài đang nằm bên mép giường, ánh mắt có chút phứt tạp, một hồi lâu mới bĩu môi nhắm mắt lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, Cố Nguyệt Hoài dậy từ sớm.
Cô lại đi đến căn tin mua đồ ăn sáng, lúc trở về lại nhìn thấy Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài.
“Cha thấy con là bị đứa con gái tên Điền Tĩnh kia làm cho ngu muội không lối thoát!”
Cố Nguyệt Hoài vừa đi vào phòng bệnh, đã nghe thấy giọng nói tức giận của Cố Chí Phượng.
Y tá đang treo bình nước biển cho bệnh nhân khác nhìn về phía Cố Chí Phượng, giọng điệu hết sức bất mãn: “Người nhà bệnh nhân kia, trong phòng bệnh còn có bệnh nhân khác, đừng lớn tiếng gây ồn ào náo động ở đây!”
Mặt Cố Chí Phượng đỏ lên, hậm hực cười một tiếng.
Cố Tích Hoài quay đầu nhìn về phía y tá và mấy bệnh nhân khác: “Thành thật xin lỗi, chúng tôi sẽ khắc chế âm thanh.”
“Cha, anh ba!” Cố Nguyệt Hoài bưng bữa sáng vào phòng, vừa nhìn thấy con gái, cuối cùng vẻ mặt vừa đỏ vừa xanh của Cố Chí Phượng mới hòa hoãn một chút: “Hoài Hoài, hôm nay cha sẽ ở đây, con và anh cả con về đi.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu một cái: “Được con sẽ về tìm chủ nhiệm Vương xin giấy giới thiệu.”
Nói tới thư giới thiệu, Cố Chí Phượng mới nhớ tới việc con gái nói sẽ đi thành phố một chuyến, lúc này sắc mặt ông tôi sầm lại, nhìn Cố Duệ Hoài trên giường bệnh, thật sự cảm thấy không vừa mắt chút nào, nếu không phải vì cái thứ không ra gì như anh ta, Hoài Hoài cần phải đến thành phố sao?
Cố Đình Hoài hơi sững sốt: “Thư giới thiệu? Hoài Hoài, em muốn đi đâu?”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Không có gì ạ, chúng ta về trước đi, nếu không sẽ trễ giờ làm!”
Lúc cô kéo Cố Đình Hoài rời khỏi trung tâm y tế, còn không quên giấu hai chiếc bánh bao vừa mua ở căn tin về, bánh bao thịt da mỏng nhân nhiều, còn đắt hơn bánh hoa cuốn mấy xu, một cái tận năm xu, mới ra lò, còn đang bốc hơi nóng.
Cho dù hai người có đi nhanh hơn nữa, từ huyện trở về cũng mất gần một tiếng, hơn nữa khi trở về Cố Đình Hoài còn phải đi làm, một ngày làm việc vất vả, Cố Nguyệt Hoài đau lòng cho anh cả, đương nhiên không thể nhìn anh ấy đi bộ về được.
Vừa ra khỏi huyện thành, cô chặn một chiếc xe bò trên đường trở về đại đội sản xuất Đại Lao Từ.
Một người ba xu, tổng cộng mất sáu xu, thuận đường đưa hai người quay trở về đại đội sản xuất Đại Lao Từ.
Cố Đình Hoài có chút không muốn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không cho từ chối của Cố Nguyệt Hoài, anh ấy đành cười khổ một tiếng, bước lên xe bò, hai người cảm nhận không khí lạnh vào sáng sớm, cắn từng miếng từng miếng bánh bao, mùi vị khác biệt.
Cố Đình Hoài nhớ tới chuyện thư giới thiệu, chưa ăn được hai miếng bánh bao liền nói: “Hoài Hoài, rốt cuộc em định đi đâu thế?”