Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:39:46
Lượt xem: 214
Cố Chí Phượng nghiêm túc nhìn Cố Nguyệt Hoài, thấy cô trông không giống là đang nói dối, nhẹ giọng an ủi cô: “Được, số tiền này cha sẽ sớm xoay sở, để con trả cho bạn trước, không thể để người ta cảm thấy nhà chúng ta không biết điều.”
Dù một ngọn núi có đè nặng trên vai, nhưng rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo, chỉ cần bọn trẻ trong nhà đều bình an, khỏe mạnh là được rồi, một ngày nào đó sẽ trả hết nợ.
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài lại thấy rùng mình.
Cô nhìn chằm chằm Cố Chí Phượng: “Cha đừng đi chợ đen nữa.”
Cố Chí Phượng lảng tránh, cười lạnh nói: “Không đi, cha không đi chợ đen, con đừng nghĩ nhiều.”
Không đi? Sao có thể không đi được?
Nếu mấy năm làm ruộng thì còn có thể trả được khoản nợ một trăm bốn mươi tệ, nhưng giờ số nợ tăng thêm gấp đôi, vậy tương lai còn gì để phấn đấu? Ông ấy cả đời này chắc chắn không thể tách rời chợ đen, thôi thì bị bắt thì bị bắt, không có tiền còn đáng sợ hơn bị b.ắ.n chết.
Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt lại, đột nhiên nói: “Cha, con muốn đi thành phố một chuyến.”
Cố Nguyệt Hoài giật mình: “Thành phố?!”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, giọng điệu bình tĩnh mà nghiêm túc nói: “Vâng, con muốn đến tiệm cầm đồ trong thành phố, trong huyện chúng ta không có, chỉ cần đem đồ mà tổ tiên để lại đi cầm, thì có thể đổi được chút tiền để xoay sở.”
“Cha, cha tuyệt đối không được đến chợ đen.”
DTV
Cố Nguyệt Hoài dứt lời, trong lòng thầm tiếp thêm một câu: Tuyệt đối không được đi theo lối cũ của kiếp trước.
Cố Chí Phượng cau mày: “Chỉ có mình con đi?”
Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nói: “Vâng, cha và anh cả còn phải đi kiếm công điểm, anh ba ở trạm y tế chăm sóc anh hai, cũng chẳng còn lại ai, hơn nữa, chuyện bảo bối càng ít người biết càng tốt, đỡ nguy hiểm.”
Cố Chí Phượng biết như vậy là hợp lý, nhưng con gái ông chưa từng rời khỏi huyện Thanh An, làm sao có thể một mình đến thành phố?
Ông liên tục lắc đầu: “Không được, không được, cha không yên tâm để một mình con đi. Như vậy đi, cha sẽ xin đội nghỉ phép rồi cùng con đi thành phố! Đường xa như vậy, đi tàu hỏa cũng phải mất một đêm, con một mình đi chắc chắn không được.”
Nói xong, Cố Chí Phượng nhìn Cố Nguyệt Hoài từ trên xuống dưới.
Ông nhìn thấy những thay đổi của con gái trong thời gian này, cô không chỉ gầy đi mà khuôn mặt cũng lộ rõ các đường nét, mắt ra mắt, mũi ra mũi.
Bây giờ ông nói con gái xinh đẹp, không ai dám phản bác!
Trước đây lúc béo cũng đã khiến ông bận tâm rồi, hiện tại đẹp lên, một mình đi thành phố, tuyệt đối không được.
Cố Nguyệt Hoài thấy vẻ mặt phức tạp của ông, biết ông đang nghĩ gì, cười nói: “Cha, con đã không còn là cô bé ngu ngốc dính lấy cha đòi lương thực tinh phải có thịt nữa rồi, cha không muốn con trưởng thành sao?”
Nói xong, cô nghiêm túc nói: “Một mình con có thể đi được, không còn cha phải đi theo.”
Cố Chí Phượng nhìn khuôn mặt có hồn của Cố Nguyệt Hoài, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, con gái đã gầy đi, trông giống mẹ như đúc.
Ngay cả tính cách cũng giống nhau, phóng khoáng, bướng bỉnh, một khi đã quyết định thì chín con trâu cũng không kéo lại được.
“Cha, quay lại thôi, chắc anh hai phẫu thuật xong rồi.” Cố Nguyệt Hoaif thấy ánh mắt hoài niệm của Cố Chí Phượng, biết ông đang nhớ đến ai, nhưng cũng không nói gì vì sợ ông đau lòng.
Quá khứ đã qua, mọi người đều có cuộc sống riêng.
Lần này sống lại, cô cũng không định quấy rầy cuộc sống tưởng như bình yên nhưng lại đầy sóng gió của mẹ cô nữa.
Nhắc đến Cố Duệ Hoài, Cố Chí Phượng lại tức giận: “Đi, quay lại! Cha muốn xem thằng nhóc thối đấy nói gì! Mẹ kiếp, đang yên đang lành lại tự nhiên lên núi bắt thỏ để chó sói cắn, đúng là đồ ngu!”
Nói cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-69.html.]
Cố Nguyệt Hoài mắt mắt, che đi ánh mắt lạnh lùng chế giễu, còn có thể nói gì nữa?
Chắc chắn là không thể rời khỏi Điền Tĩnh.
Vừa thấy Cố Chí Phượng và Cố Nguyệt Hoài trở về từ cửa phòng mổ, Vương Bồi Sinh đã vội vàng chạy lại ngay.
Vương Bồi Sinh móc ra một xấp tiền được gói kĩ trong giấy báo khỏi túi quần, đưa cho Cố Nguyệt Hoài: “Tiểu Cố à, đây, hãy cầm lấy số tiền này. Ba mươi lăm đồng, nhiều thì chú không kiếm ra được, nhà cháu cứ nhận mà dùng trong lúc cấp bách.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn cái trán mướt mồ và bộ dạng thở hổn hển của Vương Bồi Sinh, trong lòng cô không khỏi cảm động.
Trên đời này chung quy lại vẫn còn một vài người tốt, như Hạ Lam Chương, như Vương Bồi Sinh, bọn họ bằng lòng chìa tay giúp đỡ cô ngay lúc này. Cô sẽ khắc ghi món ân tình này, cố gắng báo đáp hết sức mình!
Cố Nguyệt Hoài không nhận món tiền này, cô cúi nửa người, nói: “Cảm ơn chú, cháu không cần đến số tiền này nữa đâu, cháu vay được rồi. Vất vả cho chú rồi, phải chạy một chuyến tới đây.”
Nghe vậy, Vương Bồi Sinh phất tay áo: “Cháu khác khí làm gì, không vất vả. Chúng ta ở cùng đại đội, chú có thể trơ mắt nhìn nhà cháu gặp chuyện không may hay sao?”
Dứt lời, ông nói với Cố Chí Phượng: “Thôi, không sao là tốt rồi, chăm bẵm thêm là ổn thôi!”
Cố Chí Phượng gật đầu, than thở: “Ôi trời ơi!”
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng mổ bật mở, bác sĩ đeo khẩu trang đi ra ngoài, y tá cũng đẩy Cố Duệ Hoài ra theo.
“Vết thương đã được khâu nối ổn thoả rồi. Mấy ngày tới phải truyền kháng sinh.” Bác sĩ dặn dò rồi rời đi.
“Mọi người theo tôi qua đây.” Y tá đưa mắt nhìn người nhà xung quanh, đẩy giường bệnh vào phòng bệnh. Tuy nói là phòng bệnh nhưng nó chỉ là một đại sảnh được ngăn bằng rèm để chia thành từng gian nhỏ mà thôi.
Trong đại sảnh có khá đông người, đều là người nhà bệnh nhân.
Có lẽ thuốc mê trên người vẫn chưa tan hết, Cố Duệ Hoài vẫn chưa tỉnh.
Sắc trời bên ngoài đã tối sầm lại.
Cố Nguyệt Hoài nói: “Cha, anh cả, hai người và chủ nhiệm Vương hãy về trước đi. Tối nay con và anh ba sẽ ở lại đây chăm anh hai.”
Thấy vậy, Cố Chí Phượng chau mày, chưa kịp phản đối thì Cố Đình Hoài đã lên tiếng trước: “Bé, em và cha về đi. Anh và anh ba ở lại, sáng sớm mai anh sẽ về đi làm.”
Cố Nguyệt Hoài hơi ngừng lại: “Vậy thì anh bà và cha về nhà đi. Anh ba, sáng mai anh đến đây đổi ca với anh cả.”
Cố Tích Hoài trầm ngâm một chốc, gật đầu.
Trước giờ Cố Tích Hoài luôn coi mình là người thông minh nhất nhà, nhưng khi gia đình xảy ra việc lớn, anh lại bất ngờ nhân ra bản thân chẳng quyết định được gì, chỉ có thể làm người bị chi phối. Vả lại, anh còn bị chỉ huy bởi đứa em gái xưa nay luôn không hiểu chuyện.
Cảm giác này… Quả thực rất phức tạp, khó nói thành lời.
Cố Chí Phượng đã lớn tuổi, cơ thể cũng không còn khoẻ mạnh, không thích hợp để chăm bệnh. Bản thân ông cũng biết điều đó, rốt cuộc chỉ có thể hờn dỗi ngồi xe bò trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử với Cố Tích Hoài.
Người vừa đi, gian phòng nhỏ đã không còn quá nhỏ nữa.
Cố Nguyệt Hoài nói: “Anh cả có đói không? Em đi mua cái gì ăn nhé?”
Cố Đinh Hoài cười khổ: “Chúng ta còn chẳng có nổi phiếu lương thực, mua đồ ăn kiểu gì đây? Không sao đâu, anh không đói, nhưng em…”
Cố Nguyệt Hoài im bặt, trên người cô có tiền, nhưng đúng là không có phiếu lương thực.
Dạo gần đây, không có phiếu lương thực là không mua được cơm, nhà ăn của trung tâm y tế xã cũng yêu cầu phiếu này.
Đột nhiên, Cố Nguyệt Hoài dường như vừa sực nhớ ra điều gì. Cô kéo rèm bỏ ra ngoài, quan sát một vòng, tìm một người nhà bệnh nhân rồi dùng sáu hào để đổi lấy mấy chiếc phiếu lương thực.
Cô chào Cố Đình Hoài một tiếng, xoay người rời khỏi phòng bệnh, chuẩn bị tới nhà ăn mua cơm.