Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 68

Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:39:24
Lượt xem: 198

Cố Nguyệt Hoài lấy hết can đảm chạy tới chặn trước mặt Cố Kim Phượng: “Cô cả!”

Cố Kim Phượng sửng sốt, khi thấy rõ khuôn mặt của Cố Nguyệt Hoài, sắc mặt bà ta trầm xuống, ánh mắt đầy ghét bỏ nói: “Ai là cô của cô? Cô dừng có nói bậy!”

Đứa thứ hai kêu bà một tiếng cô cả bà còn có thể miễn cưỡng đáp lại, còn đứa thứ tư thì…bà có họ hàng như vậy sao?

Cố Nguyệt Hoài không quan tâm đến sự khinh thường, chán ghét của bà ta, chỉ nói: “Đồng chí Cố, tôi…”

Cố Kim Phương lùi lại nửa bước, giữ khoảng cách với Cố Nguyệt Hoài, lạnh lùng nói: “Đợi đã! Tôi không phải họ Cố, tôi tên là Nhiếp Bội Lan! Nếu cô muốn vay tiền, tôi khuyên cô đừng mở miệng, đừng cản đường tôi, tránh ra!”

Cố Nguyệt Hoài đột nhiên khựng lại, Nhiếp Bội Lan? Vì muốn cắt đứt quan hệ, đến cả tên bà ta cũng đổi luôn?

Nhưng mà đã nói đến như vậy, giờ mà mở miệng vay tiền cũng chỉ rước lấy nhục.

Nhiếp Bội Lan phủi bụi trên tay áo, vẻ mặt chán ghét, vòng qua Cố Nguyệt Hoài rồi đi.

Có lẽ do tiếng nói chuyện của họ quá lớn, xung quanh có vài tiếng xì xào, Cố Nguyệt Hoài mím môi, không nghĩ nhiều nữa, xoay người đi tìm bác sĩ.

Lúc này, một giọng nói vui mừng của một chàng trai trẻ tuổi vang lên: “Đồng chí Cố?”

Cố Nguyệt Hoài quay đầu, nhìn thấy ánh mắt vừa trong sáng vừa chân thành của Hạ Lam Chương, cô hơi mím môi, mặc dù đã trải qua nhiều chuyện, nhưng giờ phút này, trong lòng cô lại xuất hiện những cảm xúc ngổn ngang lẫn lộn.

“Đồng chí Cố, sao cô lại ở đây?” Hạ Lam Chương bước nhanh về phía cô, vui vẻ nói.

“Tôi…” Cổ họng Cố Nguyệt Hoài khô khốc, mở miệng nói.

Hạ Lam Chương liếc một cái đã thấy đôi mắt cô đỏ hoe cùng tờ giấy trên tay cô: “Có phải cô gặp chuyện gì khó khăn đúng không? Không sao, cô nói đi, nếu giúp được tôi nhất định sẽ giúp cô!”

Cố Nguyệt Hoài nghẹn lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hạ Lam Chương, không biết từ khi nào lại nhớ đến tên của anh.

Hạ Lam Chương vậy mà lại là bạn tốt của anh!

Cô từng tình cờ nghe anh nhắc đến cái tên này, chỉ biết hai người là đồng đội trong quân đội và có mối quan hệ thân thiết.

Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài hít một hơi thật sâu, nén nước mắt sắp trào ra: “Đồng chí Hạ, anh tôi bị chó sói cắn vào chân, cần phải phẫu thuật, chi phí phẫu thuật còn thiếu tám mươi tệ, anh…”

Hạ Lam Chương nhìn thấy đôi mắt mèo của Cố Nguyệt Hoài rưng rưng, cau mày nói: “Đưa tờ giấy cho tôi, để tôi đi nộp.”

Cố Nguyệt Hoài còn chưa kịp phản ứng, anh ấy đã lấy tờ giấy từ trong tay cô, đến chỗ y tá để nộp viện phí.

Khuất núi sông liền không lối nẻo, sau bờ hoa liễu hiện thôn trang*.

*Trích Du Sơn Tây Thôn của Lục Du, câu thơ này dùng để chỉ những việc tưởng chừng đã hết hy vọng rồi, nào ngờ lại mở ra được hướng giải quyết mới còn tốt hơn cái cũ.

*Trích Du Sơn Tây Thôn của Lục Du, câu thơ này dùng để chỉ những việc tưởng chừng đã hết hy vọng rồi, nào ngờ lại mở ra được hướng giải quyết mới còn tốt hơn cái cũ.

Bờ vai không lớn lắm của Hạ Lam Chương như một thái cực đối lập với bóng lưng tuyệt tình của cô cả.

Rất nhanh, Hạ Lam Chương đã thanh toán xong viện phí, trả lại tờ giấy đã đóng dấu cho Cố Nguyệt Hoài: “Đã thanh toán rồi, cô mau cầm đi đi, đừng chậm trễ ca phẫu thuật của anh trai cô.”

Cố Nguyệt Hoài nhận lấy tờ giấy, cúi người với Hạ Lam Chương, giọng nói trong trẻo như suối mang theo sự biết ơn: “Cảm ơn anh, đồng chí Hạ, tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho anh! Trả cả gốc lẫn lãi!”

Hạ Lam Chương hơi hoảng hốt, chăm chú nhìn Cố Nguyệt Hoài, do dự một lúc rồi dịu dàng nói: “Mau đi đi!”

“Cám ơn anh!” Cố Nguyệt Hoài lại nói cảm ơn, không dám chậm trễ, xoay người vội đi tìm bác sĩ.

Hạ Lan Chương nhìn theo bóng lưng xa dần của cô, đột nhiên mỉm cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-68.html.]

Lúc này, người bạn đi cùng Hạ Lan Chương đi tới, vỗ vai anh, nhìn về hướng anh đang nhìn, nghi ngờ nói: “Lam Chương? Cậu đang làm gì vậy? Mau nhanh lên! Lão Thôi đang chờ chúng ta đấy!”

Hạ Lam Chương chợt tỉnh táo lại, chắn tầm nhìn của bạn mình lại, kéo anh nhanh chóng đi lên tầng: “Ừ, đi thôi, đi thôi!”

Thanh toán viện phí xong, bác sĩ nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật cho Cố Duệ Hoài.

Cố Nguyệt Hoài đi lang thang trong hành lang, khi đang sốt ruột chờ cuộc phẫu thuật kết thúc thì Cố Chí Phượng, Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài mới lững thững đi đến. Ba người mặt mày tái mét, thở như trâu, xem ra họ đã chạy tới đây.

Cố Chí Phượng toàn thân run rẩy, chắc ông ấy rất sợ hãi.

DTV

Trên đầu đổ mồ hôi lạnh, môi run run hỏi: “Bé, thằng hai sao rồi? Trên đường gặp chủ nhiệm Vương, ông ấy nói cần hơn một trăm tệ làm phẫu thuật? Thật sự cần nhiều tiền như vậy sao?”

Cố Nguyệt Hoài nhìn phòng phẫu thuật, gật đầu: “Cần một trăm ba mươi lăm tệ sáu hào.”

Nghe thấy con số này, ánh mắt Cố Chí Phương hơi buồn bã, môi run lên, vẫn nói: “Không sao, để cha đi vay tiền, bây giờ cha sẽ đi vay tiền! Các con ở đây trông chừng thằng hai thật tốt nhé, biết chưa?”

Cố Đình Hoài hai mắt đỏ hoe, nhưng không biết nói gì để an ủi cha.

Cố Tích Hoài dựa vào tường, mặt tái nhợt, môi mấp máy, hình như có điều gì khó nói, nhưng thấy Cố Chí Phượng quay đầu chuẩn bị rời đi, anh vẫn tiến lên nói: “Cha, cha định mượn ai? Bác cả? Cô hai?”

“Có vay có trả, vay lại không khó. Tiền xây nhà chúng ta còn chưa trả, họ sao có thể cho vay nữa?”

“Cha…”

Bả vai Cố Chí Phượng sụp xuống, nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần nói: “Không sao, không phải còn có cô cả sao? Chắc chắn sẽ vay được, chắc chắn sẽ vay được…”

Ông lặp lại lời nói, không biết là đang an ủi chính mình hay Cố Tích Hoài.

Cố Đình Hoài vẻ mặt chán nản, tai nạn bất ngờ này đối với gia đình họ không khác gì tai ương ngập đầu.

Cố Nguyệt Hoài thu lại ánh mắt, nhìn Cố Chí Phượng: “Cha, không cần phải vay tiền nữa, tiền phẫu thuật con đã nộp rồi. Còn về cô cả, ban nãy con vừa gặp ở cổng trạm y tế, cô nói bây giờ không còn là Cố Kim Phượng nữa, mà là Nhiếp Bội Lan, đừng có mở mồm vay tiền nữa.”

Nghe vậy, hành lang bỗng chốc yên ắng, mọi người đều nhìn về phía Cô Nguyệt Hoài, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc.

Cố Đình Hoài là người đầu tiên bình tĩnh lại, anh cau mày, lo lắng nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Bé, làm sao em thanh toán viện phí được?”

Hơn một trăm tệ không phải là số tiền nhỏ, ngay cả bác cả và cô hai là công nhân thành phố, cả năm cũng chưa chắc tiết kiệm được nhiều tiền như vậy, sao bé có thể trả được “số tiền to lớn” này?

Cố Tích Hoài cũng nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ đến dáng vẻ bình tĩnh lúc trước của cô chạy đi tìm chủ nhiệm Vương, đột nhiên cảm thấy bản thân hình như chưa bao giờ hiểu rõ cô em gái này.

Cố Chí Phương hai mắt lóe lên, ông biết bốn hộp đồ vật, nhưng chúng chỉ là đồ cổ, sao có thể đổi ra tiền?

Cố Nguyệt Hoài không muốn nói nhiều, chỉ nói: “Một người bạn của em đã giúp em trả tiền, anh hai đã được đẩy vào phòng phẫu thuật rồi.”

Cố Đình Hoài không yên tâm, muốn hỏi thêm mấy câu, sao anh không biết em gái lại có một người bạn giàu có như vậy? Nhưng thấy cô quay mặt về phía phòng phẫu thuật không muốn nói thêm, anh mím môi không hỏi nữa.

Cố Chí Phượng không nghĩ nhiều như vậy, kéo Cố Nguyệt Hoài ra ngoài.

“Cha…” Cố Đình Hoài muốn đi theo nhưng lại bị Cố Tích Hoài ngăn lại: “Anh cả, chắc là cha muốn hỏi rõ Nguyệt Hoài, anh đừng xen vào nữa, dù sao số tiền này là món nợ của nhà chúng ta, không thể đổ lên đầu Nguyệt Hoài được.”

Mặc dù anh ấy không có cảm tình lắm với Cố Nguyệt Hoài, nhưng đạo lý này anh vẫn hiểu.

Cố Đình Hoài gật đầu, nhưng trong mắt không giấu nổi vẻ lo lắng, không ngừng nhìn ra ngoài.

Ở bên kia, Cố Chí Phượng kéo Cố Nguyệt Hoài đến một góc không có ai.

“Bé, là bạn như thế nào? Sao chưa từng thấy con kể với cha? Người ta thực sự cho chúng ta mượn hơn một trăm tệ sao?” Cố Chí Phượng đầy hoài nghi, cau mày, ngập ngừng nói: “Con không lừa cha chứ?”

Cố Nguyệt Hoài cười một cái: “Con lừa cha làm gì? Thật sự là bạn con cho vay mà.”

Loading...