Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:38:09
Lượt xem: 233
Cố Nguyệt Hoài không cần thổi phồng hàng hóa của mình, vì hàng của không gian Tu Di đều là hàng chất lượng cao cả, chỉ cần nhìn là biết ngay.
Hạ Lam Chương vốn chỉ tính vài quả trứng, nhưng vừa nhìn thấy đồ trong giỏ thì lập tức vung tay mua gần hết, hơn hai mươi quả trứng, thêm một con gà mái và mười lăm ký lúc mạch, tất cả được gói chặt trong một cái túi lớn.
Trên mặt Cố Nguyệt Hoài hiện rõ ý cười, vui vẻ nói: “Trứng một đồng năm, gà mái ba đồng chín, lúa mạch bốn đồng hai, tổng cộng hết chín đồng sáu hào. Tính ra là anh mau gần hết rồi, vậy tôi cũng không về lại chợ đêm bán làm chi cho mệt, phần còn dư tặng luôn cho anh vậy.”
Trong sọt còn lại tầm hai lạng rưỡi táo đỏ và năm ký lúa mạch, nếu đem bán thì ít nhất cũng thêm được một đồng, nhưng nể tình tô mì, cô không thể để Hạ Lam Chương trở thành kẻ tiêu tiền hoang phí, thế nên xem như chút quà tặng người đi.
Với lại, cô cũng lười tới đó ngồi chờ lắm rồi, có thời gian đó chi bằng về nhà trồng lúa mạch còn hơn.
Hạ Lam Chương sững sờ vài giây, sau đó lôi từ trong túi ra một tờ tiền mệnh giá lớn, nhét vào tay Cố Nguyệt Hoài, rồi không chờ cô thối tiền lại mà vội vàng cột đồ lên yên sau xe đạp, nhấc chân đạp xe chạy vút đi.
Vừa chạy, anh ấy vừa phất tay: “Đồng chí Cố, lần sau gặp lại!”
Cố Nguyệt Hoài nhìn tờ tiền trong tay, không từ chối mà nhét ngay vào túi, sau đó cõng sọt trên lưng, đi về nhà.
Tổng thu nhập hôm nay là hai mươi hai đồng sáu hào, nhiều hơn lương tháng của một công nhân trong xưởng nữa! Nhưng với số nợ một trăm bốn mươi đồng thì vẫn còn xa xôi lắm.
DTV
Lúc Cố Nguyệt Hoài về tới đại đội sản xuất Đại Lao Tử thì mới tầm hai giờ chiều, các xã viên vẫn còn chăm chỉ làm việc dưới ruộng.
Cô cõng sọt về tới nhà, lúc này Cố Tích Hoài đang ngồi trong sân đọc sách, từ sau cái đêm cô không cho anh ta lấy túi lương thực trong nhà thì hành tung của anh ta bắt đầu trở nên kỳ lạ, dăm ba bữa không có ở nhà, cũng không thèm xuống ruộng làm việc.
Lúc đi ngang qua Cố Tích Hoài, Cố Nguyệt Hoài thuận miệng hỏi: “Anh ba, luống rau bó xôi sau nhà nảy mầm chưa?”
Cố Tích Hoài ngẩng đầu nhìn cô: “Nhú lên từ lâu rồi, cao tầm ngón tay út ấy.”
Điền Tịch đã hết hứng thú với mảnh đất sau nhà cô, mặc cho cô gieo hạt trồng rau bó xôi.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Tốt, tối nay em nấu mì trứng với rau bó xôi cho cả nhà nhé?”
“Trứng?” Cố Tích Hoài ngạc nhiên vô cùng, đó là hàng hiếm đấy.
Cố Nguyệt Hoài không giải thích, xoay người cõng sọt về phòng, rồi lấy từ trong không gian Tu Di ra mười quả trứng và một con gà mái bị đánh ngất xỉu. Tuy mọi chuyện trong nhà đã tiến vào quỹ đạo, nhưng trên phương diện ăn uống vẫn có chút nghèo đói.
Cả một tuần nay, thứ cô ăn nhiều nhất chính là cháo gạo lứt.
Nhắc tới cháo gạo lứt, không thể không nói đến Trần Nhân, sau cái đêm Điền Tịnh đưa lương thực tới, Trần Nguyệt Thăng đã lén giúp Trần Nhân chuyển mười lăm ký lương thực tới tay Cố Đình Hoài, và số lương thực đó giống gạo lứt như đúc.
Vì vậy, không cần nói cũng biết gạo của Điền Tịnh bắt nguồn từ đâu ra.
“Là trứng gà thật kìa, em tới chợ đêm hả?” Cố Tích Hoài cau mày nhìn mười quả trứng gà vừa to vừa tròn trên bệ bếp.
Hiện tại, trong nhà đã cấm các thành viên tới chợ đêm rồi mà, sao cô gái này lại đi ngược với đám đông vậy?
Cố Nguyệt Hoài nhìn Cố Tích Hoài, bình tĩnh nói: “Anh ba, tình hình trong nhà thế nào hẳn anh cũng rõ, em không cho mấy anh đi là vì lo mọi người sẽ xảy ra chuyện, nhưng em là con gái, tỷ lệ bị bắt thấp hơn nhiều, với cả các anh gầy quá, cần được bồi bổ.”
Nghe vậy, trong mắt Cố Tích Hoài thoáng hiện vẻ áy náy.
Nguyên một tuần nay, ngày nào anh ấy cũng để mắt tới Cố Nguyệt Hoài, xem thử cô có thể kiên trì được bao nhiêu ngày thì mèo vẫn hoàn mèo, nhưng không, cô ngày một tốt lên, không chỉ bắt đầu đi làm lấy công điểm mà còn chăm chỉ về nhà nấu cơm cho mọi người, cũng không đòi ăn lương thực tinh chế nữa.
Cô làm nhiều, ăn ít, báo hại trông có vẻ người làm anh như anh ấy lại chẳng làm việc đàng hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-66.html.]
Cố Tích Hoài muốn nói thêm gì nữa, nhưng Cố Nguyệt Hoài không có thời gian để ý đến anh ấy, sau khi đặt trứng gà và gà mái xuống, cô quay người trở về phòng. Từ khi có không gian Tu Di, cô vừa đau vừa vui.
Cố Nguyệt Hoài bắt đầu bước vào không gian Tu Di, bắt đầu gặt lúa, hái đất, bận đến mức chân không chạm đất.
Cô vẫn chưa lấy được hạt thóc, định ngày mai đến chỗ chăn nuôi xin chủ nhiệm Vương một ít.
Sau khi bận rộn xong việc nông, Cố Nguyệt Hoài lại chạy ra bãi cỏ nhặt trứng gà. Bây giờ đàn gà ngày càng mở rộng, mỗi ngày ít nhất cũng có thể nhặt được bảy mươi quả trứng, mang ra chợ đen bán cũng phải hơn bốn tệ,
Một tháng sẽ được một trăm hai mươi tệ, đúng là một khoản tiền lớn!
Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy không gian chăn nuôi vật nuôi quá đơn giản, trứng gà có thể sinh vàng, nhưng lâu dài chỉ ăn mãi thịt gà cũng không được.
Hay là lên núi đặt bẫy, bắt vài con thỏ?
Cố Nguyệt Hoài yên lặng suy nghĩ, để số trứng nhặt được vào nhà kho lợp cỏ tranh, rồi đi ra ngoài hái một chùm vải vừa to vừa đỏ từ trên cây vải, ngồi bên giếng ăn, vỏ vải ăn xong thuận tay vứt ra đồng, lại là một nguồn dinh dưỡng.
Thấy thời gian không còn nhiều nữa, Cố Nguyệt Hoài định ra ngoài ngủ một giấc, sau đó dậy bắt tay vào làm cơm tối.
Cô vừa nằm lên giường, nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng bước chân ồn ào vội vàng bên ngoài phòng.
“Nhà họ Cố có ai ở nhà không? Nhà họ Cố! Nhanh lên! Con trai thứ hai nhà mấy người xảy ra chuyện rồi!”
Nghe thấy tiếng hét này, Cố Nguyệt Hoài lập tức mở mắt đột nhiên đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc cũng gặp Cố Tích Hoài đang hoảng sợ. Hai người vừa đi ra khỏi cửa, đã thấy mấy người lạ mặt trong sân.
Cố Nguyệt Hoài không nhìn những người này, ánh mắt cô dán chặt vào một người được cõng trên lưng.
Cố Duệ Hoài sắc mặt tái nhợt, yếu ớt được người khác cõng trên lưng, dọc đường đi, khắp nơi đều là vết máu.
Cô như bị sét đánh, cảm giác không thở được.
Cố Tích Hoài loạng choạng, lao về phía trước, giọng run run: “Anh hai!? Anh hai làm sao vậy? Anh đã xảy ra chuyện gì vậy? Bị thương ở đâu? Anh hai ?!”
Người cõng Cố Duệ Hoài trên lưng không dám chậm trễ, vội nói: “Tôi tình cờ gặp anh ấy trên núi, lúc đó anh ấy chưa ngất xỉu, bắt tôi nhất định phải đưa đến đại đội của mấy người. Chân anh ấy…chắc là bị chó sói cắn gãy, phải nhanh chóng đưa đến trạm y tế.
Cố Tích Hoài hơi hoảng hốt, anh là con út trong nhà, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
Anh khàn giọng nói: “Tôi, tôi đi gọi anh cả và cha đã! Mọi người chờ một chút!”
“Đợi đã!” Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Anh ba yên tâm, anh trông chừng anh hai, để em mượn chủ nhiệm Vương xe bò để đưa anh hai đi trạm y tế huyện!”
Nói xong, Cố Nguyệt Hoài không quan tâm Cố Tích Hoài có nghe thấy hay không, xoay người chạy đến chỗ chăn nuôi.
Mặc dù Cố Nguyệt Hoài không biết chữa bệnh, nhưng nhìn thấy tình trạng chảy m.á.u của Cố Duệ Hoài, cô biết rằng trạm y tế thị trấn không chữa được. Thay vì lãng phí thời gian chậm trễ việc điều trị, thà đưa anh ấy đến thẳng trạm y tế huyện còn hơn. Nếu vẫn không được, thì vào thành phố!
Cô sống lại một lần nữa, nhất định không thể trơ mắt nhìn người thân mình ra đi, một người cũng không được!
Cố Nguyệt Hoài chạy rất nhanh, cô vừa đến chỗ chăn nuôi đã đẩy cửa văn phòng ra, thở hổn hển nói: “Chủ nhiệm Vương! Chân của anh hai tôi bị chó sói cắn, phải ngay lập tức đưa đến trạm y tế huyện, ông có thể cho tôi mượn xe bò của đại đội được không?”
Cô nói rất nhanh, Vương Bồi Sinh nghe vậy, kinh ngạc nói: “Chó sói cắn gãy chân? Đi đi, tôi cùng đi với cô!”
Chưa kể trong thời gian này ông ấy rất thân thiết với Cố Nguyệt Hoài, ông cũng rất ấn tượng với tính cách và khả năng không ngại khó khăn của cô. Còn nếu chỉ nói đến một người trong đại đội, ông cũng không thể trơ mắt mà bỏ mặc người trong đội bị thương.
Bò cũng quan trọng, nhưng làm sao quan trọng bằng mạng sống của con người được?