Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 630
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:08:02
Lượt xem: 102
Cố Nguyệt Hoài im lặng, chợt cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói: “Cho dù nghe không nổi nữa, em cũng phải nói. Chị dâu, hiện tại chị không chỉ là Bạch Mân, mà còn là vợ của anh cả em, có vài lời không thể không nói rõ ràng.”
“Bé, em...” Cố Đình Hoài lên tiếng ngăn lại, thật sự không muốn Bạch Mân tiếp tục nghe nữa.
Bạch Mân cười khổ một tiếng, đưa tay giữ chặt Cố Đình Hoài lại, hít sâu một hơi, nói: “Để Nguyệt Hoài nói đi.”
“Chị dâu, dù là sính lễ hay nhà ở, anh cả đều sẽ cho. Chị là bạn của em, trước khi đăng ký kết hôn chắc chị cũng biết là người nhà bọn em sẽ luôn tôn trọng chị, cuộc sống không thể nói là quá giàu có đầy đủ, nhưng tóm lại vẫn sẽ hơn ở nhà họ Bạch.”
“Bạch Sơn và Từ Đông Mai sẽ không bỏ qua cho chị, nhưng chứng cứ chúng ta đã có, bọn họ không ép được chị.”
DTV
“Biến số duy nhất là ở chị, cũng chỉ có chính chị mới có thể quyết định con đường của mình. Nói thật, em sợ chị sẽ mềm lòng.”
“Không nói đến việc Bạch Sơn và Từ Đông Mai tham lam đến nhường nào, một khi bị bọn họ nắm bắt được cơ hội, sẽ hung hăng bám vào nhà chúng ta mà hút máu. Chỉ nói đến tâm tư xấu xa của họ, một kế không thành, ai biết có còn kế thứ hai nữa hay không?”
“Hoàng Thịnh chính là tấm gương răn đe, em thật sự lo nếu còn xảy ra chuyện, anh trai em sẽ chịu không nổi.”
“Đối với em mà nói, người nhà là quan trọng nhất, tâm nguyện cả đời này của em chính là hy vọng người trong nhà được đoàn viên, khỏe mạnh, không thiếu một người, cuộc sống tự do hạnh phúc, không muốn có nhiều biến số như vậy.”
“Em không thể ở nhà mỗi ngày, tương lai có cơ hội, em sẽ lựa chọn đi theo quân,. Đến lúc đó trong nhà cũng chỉ còn lại mọi người. Nếu Bạch Sơn và Từ Đông Mai làm gì đó, ai trong mọi người đến giải quyết đây?”
“Em không muốn đánh cược, cũng không dám đánh cược, đánh cược vào nhân phẩm của hai người không có nhân tính.”
“Chị dâu, em nói nhiều như vậy, chị có thể hiểu chứ?”
Lời nói của Cố Nguyệt Hoài sắc bén, nói xong đã khiến sắc mặt của Bạch Mân hết xanh lại trắng, hết trắng lại đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-630.html.]
Nhưng nói xong lời cuối cùng, trong phòng đã lặng ngắt như tờ, ngay cả Cố Đình Hoài ngay từ đầu còn muốn ngăn cản cô cũng không biết nên nói cái gì, yết hầu của anh ấy di chuyển, x nhìn Cố Nguyệt Hoài với ánh mắt phức tạp.
Tuổi tác em gái nhà mình không lớn lắm, nhưng suy nghĩ vấn đề và sự việc đều luôn đi trước người khác một bước, tính toán tất cả mọi thứ đều ổn thỏa.
Ánh mắt Cố Tích Hoài cũng rất phức tạp, anh ấy cũng không ngờ Cố Nguyệt Hoài lại suy nghĩ nhiều đến vậy.
Em gái làm người ta chán ghét trong trí nhớ kia đã trở thành quá khứ, chỉ còn lại người em gái lo trước lo sau, vì người nhà mà lên rất nhiều kế hoạch, vả lại còn giỏi nấu ăn nữa. Nghĩ như vậy, thật sự cảm thấy Yến Thiếu Ngu quá được lợi.
“Nguyệt Hoài, chị hiểu rồi.”
“Em yên tâm, chị nhất định sẽ không mềm lòng, khó khăn lắm mới thoát khỏi cuộc sống bi thảm trong quá khứ, sao chị có thể hồi tâm chuyển ý cơ chứ? Nếu quả thật có ngày đó thì do chị tự làm tự chịu, chị sẽ không liên lụy đến nhà họ Cố, liên lụy anh trai em.”
Cơ thể Bạch Mân khẽ run rẩy, trong giọng nói cũng lộ ra một chút khàn khàn.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Em tin chị nhưng có lẽ anh cả sẽ không sợ bị chị liên lụy đâu. Em vẫn hy vọng chị giải quyết vấn đề từ tận gốc rễ, không nên mềm lòng, nếu không khi đó mặc dù chị không muốn liên lụy cũng sẽ liên lụy.”
Cô hiểu rõ Cố Đình Hoài là người như thế nào, nếu Bạch Mân thật sự trở về, Cố Đình Hoài cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của cô ấy.
Bạch Mân hơi khựng lại, theo bản năng nhìn về phía Cố Đình Hoài, người nọ không nói cái gì hết, chỉ nở nụ cười trấn an với cô ấy. Cũng chính nụ cười này, khiến trong lòng cô ấy mềm nhũn, nỗi đau đớn khó xử vừa rồi cũng tan thành mây khói.
Chuyện của Bạch Sơn và Từ Đông Mai vốn dĩ mọi người đều đã biết, bị Cố Nguyệt Hoài nói ra thì có gì phải mất mặt đâu?
Bây giờ quan trọng nhất là cô ấy phải sống thật tốt với Cố Đình Hoài, cả đời hạnh phúc.
Cố Nguyệt Hoài duỗi người, che miệng ngáp một cái: “Được rồi, mọi chuyện đã nói xong, tất cả mọi người đi ngủ sớm đi. Sáng sớm ngày mai em phải xuất phát, đi đường còn mất vài ngày, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Cô nói xong, mọi người cũng đi nghỉ.