Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 554

Cập nhật lúc: 2024-09-23 17:01:26
Lượt xem: 68

Tại quân khu số tám, thành phố Hoài Hải, tỉnh H.

Quân đoàn một lẻ tám, căn tin quân đội.

Yến Thiếu Ngu bưng gà mên ngồi ở một góc, anh mặc quân phục hải quân màu xanh thẳm, đội mũ quân đội cùng màu, mặt mày anh tuấn cũng vô cùng lạnh lùng, không có một ai ngồi cạnh anh, nhìn vào trông vô cùng kỳ quái xen lẫn cô độc.

Mặc dù anh đã khiêm tốn rất nhiều nhưng cũng có rất nhiều người mỗi lần đi ngang đều ngoảnh đầu lại nhìn ngó chỉ trỏ về phía anh.

"Người đó là thiên tài b.ắ.n s.ú.n.g đúng không? Bắn không trượt một phát nào đấy?"

"Hình như là anh ta, thời gian trước vừa mới đến quân khu, cả người đầy thương tích, vô cùng nổi tiếng."

"Cũng không biết đã đắc tội với ai rồi chạy tới quân khu chúng ta lánh nạn?"

"Chậc, số mệnh của chúng ta khác nhau, người ta là người đứng đầu trong nhóm tân bình, muốn phải tránh họa kiểu gì? Với bản lĩnh đó sớm muốn gì cũng phải lộ diện."

"..."

Mọi người đều đang bàn tán, âm thanh không tính là nhỏ nhưng Yến Thiếu Ngu lại mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe thấy.

Anh ăn uống qua loa sau đó đi rửa gà mên rồi cất bước rồi khỏi căn tin.

Ánh mắt mọi người dõi theo lúc anh rời đi, có điều âm thanh bàn tán càng kia đã không cần kiêng dè nữa trong giọng nói không hề che giấu sự hâm mộ cực kỳ xen lẫn ghen tị, nếu không phải có giờ giới nghiêm của tân binh khi ăn cơm sợ rằng họ có thể ngồi tám thêm mấy tiếng nữa.

Yến Thiếu Ngu trở lại ký túc xá, tân binh bọn họ là tám người ở cùng một căn phòng, phòng được xây bằng đất nên không tính là quá tốt, nhiều lắm có thể chống gió, thế nhưng ngay cả giữ ấm cũng không thể, mặt đất gồ ghề, lúc đi lại là bụi bay đầy đất, điều kiện vô cùng gian khổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-554.html.]

Chẳng qua anh lại thích ứng vô cùng tốt, không phàn nàn một tí nào.

DTV

Trong ký túc xá còn có một người, anh ta đang nằm ở trên giường gặm bánh ngô, nghe được tiếng động thì xoay người nhìn xuống, dùng giọng điệu quen thuộc nói: "Này Thiếu Ngu, ngày mai là đêm giao thừa, cậu nói xem trong quân đội có cho chúng ta nghỉ nửa ngày hoặc là cho đồ ăn ngon hay không?"

Yến Thiếu Ngu không ngẩng đầu, thờ ơ nói: "Có lẽ có."

Từ nhỏ anh ta đã ở trong quân khu này, đối với điều kiện của nơi này vô cùng quen thuộc, đêm giao thừa không cho nghỉ phép nhưng đội nấu ăn cũng sẽ gói một ít sủi cảo, mỗi người có thể được chia năm sáu cái, coi như là cải thiện thức ăn.

Mạnh Hổ nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Có lẽ, cái này cũng tính là trả lời sao?"

Có điều anh ta là người rộng lượng, hoàn toàn nhìn không ra sự lạnh lùng của Yến Thiếu Ngu: "Đúng rồi, còn chưa kịp hỏi cậu, vì sao tới gần Tết Nguyên Đán rồi còn đến bộ đội báo danh? Cậu kết hôn chưa? Có đứa nào chưa? Tết Nguyên Đán không thể quay về mà không nhớ bọn họ à?"

Nghe Mạnh Hổ lải nhải, Yến Thiếu Ngu mím chặt môi, đôi mắt hoa đào hẹp dài hiện lên sự không kiên nhẫn.

Lúc này, lại có một người đi vào ký túc xá.

Dáng người anh ta cao gầy, trông khá đẹp trai, đặc biệt nổi bật.

"Lam Chương." Dường như Mạnh Hổ có quan hệ với anh ấy tốt hơn một chút, vừa thấy đến anh ấy bước vào đã vội ngồi dậy.

Hạ Lam Chương ngước mắt lên nhìn phía Mạnh Hổ, nhíu mày nói: "Sao cậu lại ăn bánh ngô? Mặc dù cơm của căn tin không quá ngon nhưng vẫn dinh dưỡng hơn bánh ngô, cường độ huấn luyện trong quân đội khá nhiều, cậu đừng có tiết kiệm cái này cái kia đến mức khiến bản thân ngã bệnh."

Khẩu phần ăn của quân nhân chiến sĩ mỗi tháng đều là cố định, gạo và mì đại khái cỡ bốn mươi lăm cân, ngoài nhiêu đó ra, mỗi tháng còn có hai cân thịt và hai cân dầu ăn, tính toán kỹ lưỡng tiền ăn mỗi một ngày cũng tốn khoảng một đến hai hào.

Mặc dù Mạnh Hổ là người gốc ở thành phố Hoài Hải, nhưng mà điều kiện gia đình vô cùng khó khăn, anh ta còn có em trai em gái, anh ta tham gia nhập ngũ cũng vì tiết kiệm đồ ăn, có thể tiết kiệm tiền trợ cấp cố định, mỗi tháng còn có thể thông qua phục vụ xã nhờ gửi đồ về cho gia đình.

Mạnh Hổ thản nhiên vỗ n.g.ự.c của mình: "Không sao, tôi trâu bò lắm."

Loading...