Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:21:58
Lượt xem: 222
Về phần đứa em gái Trần Nhân này cũng không được Trần Nguyệt Thăng quan tâm đến.
Mặt của Trần Nhân hơi hơi xụ xuống, trong lòng cũng có một chút ý kiến đối với Điền Tĩnh, người này còn chưa gả vào mà anh của cô ta đã không nhìn thấy đứa em gái như cô ta rồi, vậy thì nếu gả vào thì sau này trong nhà còn có vị trí của cô ta nữa hay không?
"Sao lại thế này? Hiện tại là thời gian bắt đầu làm việc, sao lại ầm ĩ thế này? Không muốn kiếm điểm công tác à?" Trần Nguyệt Thăng gằn giọng xuống, quát.
Khi anh ta nói lời này thì ánh mắt nhìn lom lom vào Cố Nguyệt Hoài, rất rõ ràng là chỉ trách cứ một mình cô mà thôi.
Cố Nguyệt Hoài thở dài, chậm rãi đứng dậy, cô nhẹ nhàng phủi lớp đất trên người, cười như không cười nói: "Thôi bỏ đi, hôm nay chủ nhiệm Hoàng không có ở đây, sẽ không có ai chủ trì công đạo cho tôi."
Cô nói một câu ám chỉ, sau đó xoay người muốn rời đi.
Trần Nguyệt Thăng thì chú ý tới tầm mắt kỳ lạ của nhóm xã viên chung quanh, gọi để giữ Cố Nguyệt Hoài lại, tiếng nói lạnh lùng: "Có cái gì thì cô cứ nói, tôi là tiểu đội trưởng trong đại đội sản xuất của chúng ta chẳng lẽ còn không giải quyết được một việc nhỏ như phụ nữ cãi nhau này hay sao?"
Lần trước anh ta tùy tiện đánh Nhậm Thiên Tường, nếu không phải có chứng cứ rõ ràng rằng trên người Nhậm Thiên Tường có thuốc mê thì e là chức vị tiểu đội trưởng sẽ bị bí thư chi bộ hủy bỏ rồi, cho nên hiện tại làm việc là trăm ngàn lần không thể lỗ mãng giống như trước vậy.
"Giải quyết cái gì mà giải quyết? Anh! Cố Nguyệt Hoài đẩy em ngã, anh nhìn tay của em này! Rõ ràng kẻ đánh người là cô ta, cô ta lại vừa ăn cướp vừa la làng nói là do em và chị Điền Tĩnh đánh người!"
Trần Nhân cũng sợ Cố Nguyệt Hoài cứ như vậy mà đi nên vội vàng giơ tay của mình lên trước mặt Trần Nguyệt Thăng.
Vì để cho Trần Nguyệt Thăng có thể trừng trị Cố Nguyệt Hoài một lần, cô ta còn khôn lỏi muốn kéo Điền Tĩnh xuống nước.
Sắc mặt Điền Tĩnh hơi xấu hổ, nhưng vì ở trước mặt mọi người nên cũng không dễ dàng nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục duy trì hình tượng tiểu bạch hoa mảnh mai của mình, trong lòng lại thầm mắng Trần Nhân ngu ngốc.
Trần Nguyệt Thăng vui vẻ, cười lạnh nói: "Cố Nguyệt Hoài, cô đặc biệt lại đây gây chuyện đúng không? Không phải cô muốn gặp chủ nhiệm Hoàng hay sao? Đi, chúng ta cùng đi đến đại đội! Tôi muốn xem xem hôm nay cô còn có thể há mồm nói ra lời hay ý đẹp gì nữa."
Cố Nguyệt Hoài nghe xong lời này cũng không hề hoảng hốt một chút nào.
Bỗng dưng cô nở nụ cười rồi nhìn về phía Trần Nhân, nói từng chữ một: "Tôi đánh cô sao?"
Cô không giải thích, chỉ dùng ánh mắt quét qua khoảng cách giữa Trần Nhân và Điền Tĩnh một vòng, thấy vậy trong lòng những người vây xem đã biết rõ ràng, ba người các cô có lẽ là cách xa nhau tầm hai ba mét, làm sao Cố Nguyệt Hoài đẩy Trần Nhân được?
Lời nói dối vụng về này tự động sụp đổ, Trần Nhân không nhịn được mà cắn môi, mấp máy nói: "Là cô, cô đẩy người xong lại chạy xa, cô cố ý hãm hại tôi và chị Điền Tĩnh!"
Lời này vừa được nói ra thì xung quanh vang lên đầy tiếng thổn thức.
Vẻ mặt của Trần Nguyệt Thăng cũng ẩn chứa sự khó khăn khó nhịn, anh ta trừng mắt nhìn Trần Nhân một cái, cảm thấy đứa em gái này đúng là việc tốt thì không có là bao nhưng việc xấu thì có thừa.
Cố Nguyệt Hoài thở dài, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Trần Nhân: "Trần Nhân, sự ngu xuẩn của cô làm cho tôi cảm thấy tôi có lệ cô cũng là việc dư thừa. Nói dối cũng không biết thì cô còn có thể làm gì?"
Cố Nguyệt Hoài dứt lời thì bình tĩnh kể lại mọi chuyện một lần.
"Mọi người xem đi, trên đùi tôi đến bây giờ vẫn còn vết bùn đất đây."
Ngày hôm qua trời mưa, đất đai đều ẩm ướt, khi nện ở trên người thì vết bùn đất này nhìn được rất rõ ràng.
Mọi việc trải qua như thế nào vừa nhìn đã hiểu ngay, chỉ là Trần Nhân cũng không thừa nhận, cô ta nói: "Cô nói tôi ném thì là do tôi ném hay sao? Ai thấy?"
Lần trước cô ta chịu thiệt là do không tự giữ được miệng, tự lòi đuôi, lúc này cô ta học khôn, dù sao cũng không có ai thấy, cô ta chỉ cần ngậm chặt miệng vẫn không thừa nhận thì Cố Nguyệt Hoài còn có cách gì tự chứng minh chứ?
Điều cô ta muốn lúc này đó là Cố Nguyệt Hoài có khổ nhưng nói không nên lời!
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài nhoẻn miệng cười rồi khẽ gật đầu: "Cô nói sao thì là thế đấy, dù sao lúc đó cũng chỉ có cô, Điền Tĩnh và tôi. Nghe cô nói Điền Tĩnh sắp kết hôn với đội trưởng Trần rồi nhỉ, thế thì cô ta bằng lòng đứng ra làm chứng cho cô cũng là chuyện bình thường."
Điền Tĩnh ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi không có nói dối, là do cô tự mình ngã mà."
Trong lúc nói chuyện cô ta còn vặn vẹo ngón tay, làm ra dáng vẻ đáng thương của người bị hại, phút chốc có nhiều người lên tiếng: "Tôi cảm thấy Điền Tĩnh không nói dối, hơn nữa không phải chỉ dùng vài cục đá để đập thôi sao? Sao có thể khiến người khác ngã được chứ? Rõ ràng là Cố Nguyệt Hoài giả vờ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-45.html.]
Trần Nhân vô cùng đắc ý, cô ta đứng ở phía sau Trần Nguyệt Thăng làm mặt quỷ với Cố Nguyệt Hoài.
Lúc này, đột nhiên Hoàng Phượng Anh và Vương Bồi Sinh đi đến.
Hai chủ nhiệm len lỏi qua đám người đi đến bên cạnh bờ ruộng, không khí ở hiện trường nháy mắt trở nên khác hẳn ban nảy.
Có người chứng kiến nhanh miệng kể lại đầu đuôi câu chuyện, bao gồm cả lời giải thích của Trần Nhân và lời làm chứng của Điền Tĩnh.
"Điền Tĩnh, cô nói như thế thật à?" Hoàng Phượng Anh lạnh lùng nhìn Điền Tĩnh.
Từ lần trước xảy ra chuyện của Nhậm Thiên Tường thì cảm tình của bà ấy đối Điền Tĩnh đã giảm đi rất nhiều.
Tuy rằng sau khi điều tra ra Điền Tĩnh vẫn là cô gái tốt nhưng không có lửa làm sau có khói, nếu cô ta không có ý gì với Nhậm Thiên Tường thì sao anh ta dám quấn lấy cô ta? Điều kiện nhà họ Điền không hề tốt, sức lao động cũng kém, một người có quyền có thế như Nhậm Thiên Tường sao có thể vừa ý cô ta chứ?
Điền Tĩnh buồn bực, cô ta không rõ vì sao Hoàng Phượng Anh lại có ác cảm với mình như thế.
Cô ta gật đầu xác nhận: "Chủ nhiệm Hoàng, những gì tôi nói đều là sự thật, Cố Nguyệt Hoài là tự mình té ngã."
Hoàng Phượng Anh im lặng một lát sau đó quay đầu nhìn về Cố Nguyệt Hoài giống như một người ngoài cuộc: "Cô có gì để nói không?"
Nghe câu hỏi của Hoàng Phượng Anh bỗng dưng Cố Nguyệt Hoài lại dũng cảm, gào khóc lớn:
"Mọi người có thể nhìn vết thương trên đầu tôi, bây giờ còn rướm máu, bác sĩ nói tôi chảy m.á.u nhiều nên bị thiếu máu, người thiếu m.á.u thường sẽ không có sức lực, Trần Nhân còn dùng cục đá để đập vào tôi, cô ta còn dùng sức rất mạnh, đây là cô ta cố ý muốn đánh tôi đến chết."
"Hơn nữa vừa rồi tôi chỉ mới nhìn cô ta và Điền Tĩnh thôi, cô ta đã ra tay độc ác như thế với tôi rồi."
"Tôi biết, chắc chắn cô ta sợ tôi đi tố cáo với chủ nhiệm."
"Tố cáo? Tố cáo chuyện gì?" Tất cả mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay cả Trần Nhân và Điền Tĩnh cũng không hiểu, rõ đang yên đang lành sao mọi chuyện lại chuyển biến thành thế này. Càng không hiểu Cố Nguyệt Hoài đang bày ra trò gì?
Cố Nguyệt Hoài hắng giọng, nhìn về phía Điền Tĩnh cùng Trần Nhân, bắt đầu dõng dạc "trình bày".
"Lãnh tụ vĩ đại của chúng ta nói con người phải luôn có tinh thần."
"Chúng ta phải lấy tinh thần chủ nghĩa anh hùng phấn đấu quên mình,
chiến thắng tư tưởng ích kỷ của giai cấp tiểu tư sản. Yêu quốc gia, yêu tập thể. Tôi muốn hỏi, nhóm xã viên đều lao động siêng năng, không dám lười biếng chểnh mảng một tí nào có phải vì muốn hy vọng cuối năm có thể nhận được thêm lương thực và đồ ăn không? Thế thì Điền Tĩnh và Trần Nhân đang làm cái gì trong khoảng thời gian này?"
"Hai người họ rảnh rỗi buôn dưa lê."
"Mọi người nhìn thử xem suốt một buổi sáng hai cô ấy đã làm được bao nhiêu việc?"
"Trần Nhân thì thôi đi, trong đội xử phạt cô ta phải bắt đầu làm những công việc không có công điểm, cô ta không chịu, không muốn phải làm nhiều việc hơn bình thường, thế còn Điền Tĩnh thì sao? Cô ta chỉ làm một việc nhẹ nhàng sao lại nhận được tám công điểm?"
"Cô ta làm việc ít, còn nhóm xã viên tích cực tham gia lao động thì phải làm nhiều, thế này chẳng phải là một kiểu bóc lột sao?"
"Nếu Điền Tĩnh và Trần Nhân không bị xử phạt, sau ngày người khác cũng sẽ học theo, đến cuối năm lương thực được chia đến tay mọi người sẽ còn được bao nhiêu? Mọi người suy nghĩ kỹ một chút, mỗi một người trong chúng ta đều lười biếng, tinh thần sa sút như thế thì đại đội của chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu?"
Cố Nguyệt Hoài nói xong, tứ phía im lặng như tờ.
Đồng tử Điền Tĩnh co rút lại, sắc mặt khó coi vô cùng.
Như thế nào cô ta cũng không ngờ rằng Cố Nguyệt Hoài lại lấy mấy chuyện vặt vãnh lúc cãi nhau đổi thành tổn thất của cả đại đội.
DTV
Gì mà xã viên tích cực tham gia lao động, nói thật dễ nghe, ở đây có ai mà không dùng mánh khóe để gian lận chứ? Rõ ràng cô đang tâng bốc mọi người để thuận tiện giẫm đạp cô ta và Trần Nhân xuống vũng bùn, khiến cho hai người họ trở thành tội đồ của cả đại đội.
Trần Nhân càng tệ hơn, mặt mày trắng bệch, hai chân mềm nhũn, cô ta cảm thấy mình xong đời rồi.
Trong thoáng chốc Hoàng Phượng Anh bị lời nói đầy nhiệt huyết của Cố Nguyệt Hoài làm cho d.a.o động, một lần nữa cảm nhận được tinh thần phấn khởi của nhóm xã viên, trong mắt ánh lên tia phức tạp xen lẫn cảm giác thương hại nhìn Điền Tĩnh và Trần Nhân.