Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:19:40
Lượt xem: 214
Một lúc lâu sau, Cố Nguyệt Hoài mới lắc lắc đầu một cái, muốn hất văng cảm giác khó chịu, tiêu hóa hết tất cả những thứ trong đầu, vẻ mặt cô vừa phức tạp lại vừa thổn thức, trong ánh mắt hiện vẻ khó nhịn.
Không gian chờ này đúng là của tổ tiên để lại cho nhà họ Cố.
Tổ tiên của họ tình cờ lấy được không gian nhỏ này, ông cụ cũng không biết bối cảnh, nguồn gốc của thứ này, thế nhưng hiển nhiên đối với mọi người mà nói, đây chính là một báu vật, phải giấu thật kỹ, không được để người ngoài biết được.
Không gian chờ này cũng chẳng có chức năng gì quá lớn, thế nhưng có từng ấy chức năng cũng đủ để một người bình thường có được lợi ích vô cùng lớn rồi.
Thứ nhất, không gian chờ này có thể cất giấu được đồ.
Nhà kho trong căn nhà lá này là một vùng đất trù phú, cất giấu bất kỳ thứ gì ở đâu cũng có thể bảo tồn mãi mãi, sẽ không hư hại, cũng sẽ không thay đổi chất lượng, cho dù là một ly nước nóng khi bỏ vào nhà kho này một ngày, đến khi lấy ra vẫn còn nóng.
Thứ hai, nước trong giếng ở không gian chờ này có tác dụng bồi bổ cơ thể.
Đương nhiên, hiệu quả có hiện, không thể trở thành cao thủ võ lâm gì đó, thế nhưng khi uống nước trong giếng vẫn có thể chữa được một ít bệnh nhẹ.
Thứ ba, có thể trồng trọt trong không gian này.
Đồng ruộng phì nhiêu ở bên ngoài nhà lá không cần phải tuân theo những quy luật tự nhiên, trồng bất kỳ hạt giống nào cũng có thể sinh trưởng nhanh chóng.
Thứ tư, không gian chờ này có tác dụng nuôi dưỡng.
Phía sau căng nhà lá là một mảnh cỏ xanh có diện tích không nhỏ, bất kỳ động vật nào được nuôi dưỡng ở đây cũng không cần phải lo lắng về việc sinh sôi nảy nở của chúng, tốc độ sinh trưởng vô cùng nhanh, thịt lại tươi ngon.
Tổ tiên nhà họ Cố đều phát tài nhờ vào không gian chờ này, thế nhưng cho dù có bảo mật thế nào, việc nhà họ Cố sở hữu báu vật cũng được truyền ra ngoài, gặp phải đại nạn, người trong nhà gần như c.h.ế.t hết, những người nhà họ Cố biết đến sự tồn tại của không gian này cũng c.h.ế.t hết.
Dần dần, không gian chờ được cho là một bức họa bình thường đến không thể bình thường hơn, không một ai hỏi tới nữa.
Cố Nguyệt Hoài im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao kiếp trước Điền Tĩnh lại đột nhiên phát đạt trong lĩnh vượt nông nghiệp và chăn nuôi rồi, vừa yên tâm thoải mái giữ báu vật của nhà họ Cố, vừa chơi đùa nhà họ Cố tới mức nhà tan cửa nát.
Cô ta đang sợ người nhà họ Cố sẽ phát hiện ra bảo bối này sao?
Cố Nguyệt Hoài hít một hơi thật sự, bình tĩnh lại.
Đối với chuyện kiếp trước, cho dù cô có thấy phẫn nộ cũng không thể làm được gì nữa, quan trọng là kiếp này, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô nhất định cũng sẽ khiến Điền Tĩnh phải trả giá đắt về hành vi của mình.
Cố Nguyệt Hoài đứng dậy đi đến kiểm tra mấy chiếc tủ, nơi này là nơi cất giữ hạt giống của tổ tiên nhà họ Cố.
Cũng không biết có phải vừa rồi khi chạm vào thẻ tre kia, mạch biết đọc đã được đả thông hay không, lúc cô nhìn thấy chữ triện nhỏ viết trên học rủ cũng không thấy xa lạ như lúc đầu nhìn thấy nữa.
Cô tiện tay mở chiếc tủ được viết chữ “đậu nành” bên trên, bên trong đã chẳng còn gì cả.
DTV
Cố Nguyệt Hoài cũng không ngại mất công, cô mở toàn bộ hơn ba trăm chiếc tủ ra kiểm tra một lần, hạt giống mà tổ tiên để lại không nhiều, chỉ có năm loại mà thôi: Ớt, táo đỏ, bắp, vải và nhân sâm.
Cô Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút, cầm lấy hạt giống trồng xuống mảnh ruộng ở bên ngoài căn nhà lá, còn múc hai thùng nước cẩn thận tưới một lượt.
Cô nhìn mảnh đất ruộng phì nhiêu, trong lòng vô cùng hăng hái, có không gian chờ này, nhu cầu cấp bách của cô cũng xem như được giải quyết, cuối cùng năm nay cũng không cần lo lắng về tình cảnh khó khăn, tuy mảnh ruộng không lớn lắm, thế nhưng cũng đủ cung cấp cho cả nhà bọn họ.
Cố Nguyệt Hoài rời khỏi không gian chờ, bên ngoài trời vẫn còn tối, mấy hạt mưa nhỏ rơi xuống.
Cô mang toàn bộ số rương gỗ đựng vàng bạc và đồ cổ dọn vào trong nhà kho ở không gian chờ, vốn còn đang đau đầu không biết nên cất những thứ này ở đâu, bây giờ đã giải quyết được nổi lo của cô rồi.
Không có chỗ nào an toàn hơn không gian chờ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-41.html.]
Sau khi hoàn thành xong, Cố Nguyệt Hoài lại nhìn mảnh ruộng bên ngoài một cái, vừa nhìn một cái đã không thể tưởng tượng nổi, mặc dù cô biết tốc độ phát triển của hạt giống khi trồng xuống mảnh ruộng này rất nhanh, thế nhưng không ngờ lại nhanh như thế.
Cô gieo năm loại hạt giống mỗi loại một ít xuống ruộng.
Cây ớt đã mọc lên mầm nhỏ, những cây con xanh tốt, táo đỏ cũng đã mọc những cây con cao bằng ngón trỏ, trong đó cây ngô là lớn nhanh nhất, đã cao hơn nửa người rồi, vải cũng giống như cây táo đỏ vậy, cũng đã mọc mầm nhỏ.
Trong số năm loại hạt giống đó, chỉ có một mình nhân sâm là không có động tĩnh gì.
Cố Nguyệt Hoài cũng không gấp, cong môi nhìn những mầm nhỏ xanh tươi trên mảnh ruộng này.
Cô múc ra nửa ly nước từ trong giống nước ở không gian chờ mang ra ngoài, ngồi trên giường cẩn thận thưởng thức ly nước, nước giếng vừa mát lạnh vừa trong lành, còn mang theo vị ngọt nhàn nhạt, đừng nói đến việc nước giếng có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, cho dù không thể, chí ít thì mùi vị của nước cũng rất ngon.
Uống cạn một ly, cả người cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Cố Nguyệt Hoài nằm trên giường cong môi cười một tiếng, tôi hôm nay mới đúng là ngày cô thật sự sống lại, vượt mặt Điền Tĩnh, có được không gian chờ của tổ tiên để lưu trữ đồ, kiếp này cô nhất định sẽ kéo cả nhà cô sống một cuộc đời tuyệt vời!
*
Sáng sớm hôm sau, mưa cũng dần tạnh, mấy tiểu đội trưởng lại đang gõ cái chuông ở đầu thôn.
Sáng sớm, Cố Chí Phượng đã đánh thức Cố Đình Hoài, hai người ăn hai củ khoai lang mật, sau đó khí thế bừng bừng đi ra đầu thôn.
Hai kẻ đầu đường xó chợ của nhà họ Cố xuất hiện, điều này khiến các đội viên trong đội sản xuất của thôn Đại Lao Tử phải sợ hãi.
Sắc mặt Trần Nguyệt Thăng u ám liếc nhìn hai người một cái, không nhịn được lên tiếng châm chọc.
Tối hôm qua khi trở về anh ta đã kiểm tra lại một hồi, phát hiện tiền của mình vơi đi một ít, hơn nữa không chỉ ít đi mười tệ!
Cũng không biết Trần Nhân biết chỗ anh ta cất tiền từ lúc nào, dăm ba bữa lại lấy đi một ít, khiến anh ta đã dành lâu như thế cũng không đủ ăn đủ mặc, khó khăn lắm mới để dành được hơn ba mươi tệ thôi!
Con số này vẫn còn cách mục tiêu của anh ta một khoảng xa, tối hôm qua Trần Nhân bị cậu Lôi Đại Chùy đưa về, anh ta nổi trận lôi đình, thế nhưng việc cũng đã đến nước này, nhìn dáng vẻ lặng lẽ rơi nước mắt của em gái, anh ta cũng không tiếp tục chỉ trích nữa.
Sau khi tất cả mọi người tập trung lại hết, bí thư chi bộ Vương Phúc cũng bắt đầu bài phát biểu, nói về mảnh ruộng mà hôm nay cần phải làm.
Sau đó các tiểu đội trưởng sẽ sắp xếp cho các đội viên, mỗi một người chịu trách nhiệm một phần ruộng.
Cố Chí Phượng được chia tới đội ba, cũng không bị làm khó gì, nhận công việc vận chuyển phân bón.
Mặc dù ông ấy nổi tiếng là người xấu, thế nhưng cũng không ngăn được chuyện sẽ đến, ông ấy lấy ra mơ t.h.u.ố.c lá mình sưu tầm xuống nói chuyện với đội trưởng, chẳng bao lâu sau đã thân thiết với các thành viên ở đội ba.
Cố Đình Hoài lại không tốt số bằng cha mình, bị chia tới đội sản xuất số hai.
Đội trưởng của tiểu đội số hai là cha của Trần Nguyệt Thăng, Trần Khang, hôm qua bởi vì chuyện của Trần Nhân mà trong nhà ầm ĩ một phen, người một nhà đều ngủ không ngon, dáng vẻ của Trần Khang cường tráng cao lớn, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Cố Đình Hoài.
Ông ta nói: “Gần đây đội chúng ta đang đào đường sông, cậu đi đào sông đi.”
Cố Đình Hoài nhìn Trần Khang một cái, cũng không lên tiếng, cầm nông cụ được phân phát cùng đoàn người đi xuống đường sông.
Trên đường, một xã viên khác dùng vai huých vào người Cố Đình Hoài một cái: “Này, cậu đắc tội với đội trưởng Trần sao?”
Cố Đình Hoài không lên tiếng.
Xã viên kia cười ha ha một tiếng: “Đào đường sông là công việc mệt mỏi nhất, khổ nhất trong đội đấy, yếu ớt nhẹ nhàng như cậu, mỗi ngày làm một chút chắc hẳn lưng cũng không thẳng nổi.
Cố Đình Hoài vẫn im lặng không nói tiếng nào, vác cuốc hì hục đi tới tuốt ở phía đầu trên.
Nhà bọn họ đang thay đổi rồi, đây là một khởi đầu tốt, mệt mỏi khổ sở gì đó, anh ấy cũng chẳng sợ.