Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 322
Cập nhật lúc: 2024-09-20 23:23:28
Lượt xem: 102
Điền Tĩnh căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt lộ ra cảnh giác: "Cô muốn làm gì?!"
Cố Nguyệt Hoài nhếch môi mỉm cười, để lộ hàm răng trắng tinh, nụ cười sáng rực.
Cô nắm chặt con d.a.o găm, giọng nói nhẹ nhàng và lạnh lùng vô cùng: "Nếu cô nói anh ấy không về được, vậy thì tôi tiễn cô trước."
Vừa dứt lời, Cố Nguyệt Hoài đã di chuyển, linh hoạt tựa như mèo, ánh sáng d.a.o găm lóe lên cuốn theo gió lạnh, mạnh mẽ đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c trái Điền Tĩnh!
Điền Tĩnh trợn mắt nhìn, mặt đầy không dám tin, song m.á.u tươi b.ắ.n ra tung tóe, ấm nóng phun lên làn da trắng như tuyết của Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt cô bình tĩnh, im lặng rút con d.a.o găm ra.
Con ngươi Tống Kim An co lại, động tác của Cố Nguyệt Hoài quá nhanh, anh ta không kịp phản ứng.
Cố Nguyệt Hoài nhìn Điền Tĩnh ngã xuống đất, n.g.ự.c đẫm máu, không vui sướng khi báo được thù của kiếp trước, cũng không hoang mang sợ hãi khi vừa g.i.ế.c người xong, thậm chí cô còn chẳng suy nghĩ gì nhiều, cúi người cầm một cây đuốc lao ra khỏi nhà gỗ, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, gió lạnh như băng cuốn vào, thổi Tống Kim An bừng tỉnh.
"Điền Tĩnh!" Tống Kim An kêu lên, vội vàng ấn n.g.ự.c Điền Tĩnh, trong đầu không ngừng nghĩ cách cấp cứu, anh ta xé vạt áo, buộc chặt vết thương trên người cô ta, ngăn m.á.u chảy ra ngoài.
Có điều, trong lòng anh ta hiểu rõ, dù thần tiên có giáng thế cũng không cứu được Điền Tĩnh.
Lúc này, Điền Tĩnh giật giật mắt, môi run rẩy nói gì đó.
"Cô nói gì?" Đầu óc Tống Kim An trống rỗng, dù sao cũng quen biết nhau, mặc dù Điền Tĩnh có nhiều vấn đề, nhưng người c.h.ế.t như đèn tắt, ở thời điểm quan trọng này, anh ta cũng không nhẫn tâm nói lời tàn nhẫn, thậm chí còn muốn thỏa mãn ước nguyện cuối cùng của cô ta.
Tống Kim An cúi đầu xuống, ghé tai lại gần Điền Tĩnh, lắng nghe lời nói của cô ta.
Song lúc nghe được câu cô ta nói, con ngươi Tống Kim An co lại, không dám tim nhìn Điền Tĩnh.
*
Cố Nguyệt Hoài cầm ngọn đuốc ra khỏi nhà gỗ, liếc mắt đã thấy Yến Thiếu Ngu đang giằng co với bầy sói ở trước nhà.
Anh không bị thương, thậm chí dưới chân còn có một con ch.ó sói đã chết.
Bầy sói tru lên thảm thiết, đôi mắt màu xanh lóe lên tia tàn độc, giống như giây tiếp theo sẽ nhào lên.
Sự xuất hiện của Cố Nguyệt Hoài phá vỡ cục diện căng thẳng, ngọn đuốc trên tay cô đang cháy to, khiến bầy sói phải lùi về sau hai bước, có điều m.á.u trên người cô lại khiến chúng thèm thuồng, gầm gừ không ngừng.
Yến Thiếu Ngu không nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm bầy sói trước mặt, không dám có một tia lơ là.
"À hú..."
Bỗng nhiên, con sói dẫn đầu gào to một tiếng, lao như một cơn gió sắc lạnh về phía Yến Thiếu Ngu.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, không chút sợ hãi, nhảy ra xoay người lại, đưa lưng về phía Yến Thiếu Ngu, nhìn răng nanh dữ tợn lao đến, trên mặt dâng lên chút điên cuồng, giơ tay c.h.é.m xuống, hung hăng đ.â.m vào giữa miệng con ch.ó sói!
Con chó sói bị đánh lén, đau đến gầm lên, răng sượt qua mu bàn tay Cố Nguyệt Hoài, mang theo một vệt máu.
Tiếng sói tru thảm thiết vang lên, giống như một tín hiệu, một tín hiệu nguy hiểm.
Bầy sói rên rỉ, lặng lẽ rời khỏi phạm vi căn nhà gỗ nhỏ, ẩn vào trong cỏ dại, nhanh chóng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cơ thể căng thẳng của Yến Thiếu Ngu chậm rãi thả lỏng, anh bỗng nhiên quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, đập vào mặt là chiếc cổ thon dài trắng nõn của cô, anh bóp xương quai xanh cô, như muốn nghiền nát cô: "Cố Nguyệt Hoài! Cô đúng là không sợ c.h.ế.t mà!"
Môi Cố Nguyệt Hoài khô nứt, xoay người nhìn vào mắt Yến Thiếu Ngu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-322.html.]
Ánh mắt nóng bỏng đến nỗi khiến trái tim Yến Thiếu Ngu thoáng đập nhanh, con ngươi màu đen phản chiếu khuôn mặt cô, đường nét như tranh vẽ, thanh tú xinh đẹp, nhưng trên gò má lại có một vết máu, càng tăng thêm vẻ quyến rũ của cô.
Cố Nguyệt Hoài ngạo nghễ ngước mắt lên, nhẹ nhàng đáp: "Chỉ cần là vì anh, tôi không sợ."
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng nét mặt lại nghiêm túc và kiêu ngạo, giống như chỉ cần là chuyện liên quan đến anh, cô sẽ không bao giờ hối hận.
Yến Thiếu Ngu không nói gì, yết hầu khẽ động.
Lúc này, anh cảm thấy tim mình đập dồn dập, trước đây, chưa bao giờ anh có cảm giác như vậy.
Hai người nhìn nhau một lúc, Yến Thiếu Ngu mới hoàn hồn lại, có chút không được tự nhiên hạ mắt xuống.
Anh vốn là người thông minh, đương nhiên biết sự mất tự nhiên đó là gì, nhưng hiện tại, cái gì anh cũng không có, thậm chí quanh người còn tràn đầy nguy cơ, lơ là một cái là mạng cũng không gánh nổi, có tư cách gì để nói yêu đương đây?
Nghĩ đến đây, ánh sáng mờ nhạt trong mắt Yến Thiếu Ngu vụt tắt, giống như nước gợn sóng, bình tĩnh lại.
Cố Nguyệt Hoài không hề cảm thấy thất vọng, ngược lại, có thể thấy ánh sáng trong mắt Yến Thiếu Ngu, là đủ rồi.
Giết Điền Tĩnh xong, trong lòng cô rất yên bình.
Sau khi sống lại, chấp niệm lớn nhất của cô là trả thù Điền Tĩnh, vốn là muốn nước ấm nấu ếch, trả lại mọi nỗi đau mà Điền Tĩnh đã gây ra cho mình, nhưng cuối cùng, cô lại cảm thấy nó không thỏa mãn bằng một d.a.o này.
Điền Tĩnh đã chết, chấp niệm của cô cũng không còn, cho dù có c.h.ế.t cùng Yến Thiếu Ngu, cô cũng không có gì nuối tiếc.
DTV
Có điều, cô không ngờ bầy sói lại rút lui dễ dàng như vậy.
"Tôi..." Cố Nguyệt Hoài vừa muốn mở miệng, chân mày Yến Thiếu Ngu bỗng nhiên giật giật.
"Suỵt." Anh hướng Cố Nguyệt Hoài làm động tác im lặng, chân mày nhíu chặt, lặng lẽ bảo vệ Cố Nguyệt Hoài ở sau lưng, đôi mắt đen hẹp dài nhìn chằm chằm về phía sau căn nhà gỗ, nơi đó như có gió gào thét, mặt đất bỗng rung chuyển!
Cố Nguyệt Hoài đột nhiên ngước mắt lên, nhìn theo ánh mắt của Yến Thiếu Ngu, nắm chặt con d.a.o găm vẫn đang chảy m.á.u trong tay.
Xem ra, không phải cô và Yến Thiếu Ngu may mắn, dọa lui bầy sói, mà là bởi vì có một vị khách không mời mà đến, bầy sói cảm thấy áp lực, nên mới tha cho bọn họ, rời khỏi nơi này.
Không lâu sau, một con gấu toàn thân đen nhánh, dài gần hai mét chạy băng băng ra khỏi rừng!
Con ngươi Cố Nguyệt Hoài co lại, môi run run: "Là gấu đen!"
Trán Yến Thiếu Ngu nổi lên gân xanh, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Xem ra căn nhà gỗ này là lãnh địa của gấu đen. Bầy sói vì báo thù nên đến gần, thu hút lũ gấu, trong mắt bầy sói, chúng là kẻ khó chơi, nên mới rút lui."
Khóe môi Cố Nguyệt Hoài giật giật: "Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*, có lẽ hôm nay chúng ta thật sự sẽ c.h.ế.t ở chỗ này."
*Ý là may mắn không đến hai lần, còn họa thì liên tiếp xảy ra.
Mặc dù sau khi đ.â.m Điền Tĩnh xong cô cũng chưa từng nghĩ đến đường lui, nhưng vất vả lắm mới thoát khỏi miệng sói, giờ lại phải chạy khỏi móng gấu, đúng là người xui xẻo, uống nước lạnh cũng bị nhét kẽ răng, vừa có hy vọng sống, rồi lại thất vọng.
Cô từng nghe người trong đại đội nói, trên núi có gấu, nhưng cô chưa từng nhìn thấy bao giờ, đây là lần đầu tiên.
Gấu to lớn mạnh mẽ, mặc dù chân ngắn, bước đi không vững, nhưng chúng chạy rất giỏi.
Khứu giác và thính giác của chúng rất nhạy bén, nhưng thị lực lại kém, nên còn được gọi là "gấu mù".
Cô nghe cụ già trong thôn nói, khi gặp gấu thì không được quay người bỏ chạy. Thứ nhất, là không chạy thoát được, thứ hai là bỏ chạy khiến chúng biết người chạy trốn sợ, sẽ kích thích bản năng săn mồi của chúng.