Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:05:37
Lượt xem: 108
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, cầm đồ đạc rồi quay về điểm thanh niên tri thức.
Dọc đường lúc quay về cô lại đụng phải nhóm thanh niên tri thức đi ăn cơm tối xong đang trở về.
Buổi tối bọn họ chia nhau ra đến nhà của Vương Phúc, Vương Bồi Sinh, Hoàng Phượng Anh và Trần Nguyệt Thăng, trùng hợp là cả Phan Nhược Nhân và Tống Kim An đều đến nhà của Trần Nguyệt Thăng, cuộc sống của Lý Siêu Anh không quá suôn sẻ, cô ta gặp ai cũng muốn than thở thêm vài câu.
Vốn dĩ Phan Nhược Nhân luôn có hứng thú với chuyện của Cố Nguyệt Hoài, giờ gặp phải Lý Siêu Anh, bọn họ dường như trở nên ăn ý với nhau.
"Biên tập Cố đấy à, thật sự tôi không ngờ danh tiếng của cô nổi tiếng ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử như vậy."
Phan Nhược Nhân bước nhanh đến gần Cố Nguyệt Hoài, nhìn cô cười một cách mỉa mai, giọng điệu cũng nghe ra đầy giễu cợt.
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mày: "Bây giờ cô mới nhận ra à? Tôi còn cho rằng cô nhìn thấy tôi thì đã nghĩ đến rồi chứ."
"Cô." Phan Nhược Nhân khóe miệng co giật, cô ta thật sự khâm phục đối với sự vô liêm sỉ của Cố Nguyệt Hoài, ý của câu nói đó không phải là thừa nhận mình xinh đẹp sao, còn kiểu như đứng đầu trong tại đội thế nên mới càng nổi tiếng hơn nữa chứ sao.
Tống Kim An đang đi ở phía sau, ánh mắt anh ta nhìn Cố Nguyệt Hoài cũng vô cùng phức tạp.
Anh ta không tin cô là người con gái nặng một trăm ký ghét lấy chồng, vì lợi ích của bản thân, ham muốn danh lợi. Quả thật anh ta không thể tin đó là Cố Nguyệt Hoài mà anh ta từng biết, nhưng mà lời của những xã viên đó khẳng định một cách chắc nịch, đến mức lấy nó ra làm đề tài để nói chuyện thì lại không giống như lời bịa chuyện.
Cho nên, cô thật sự là một người như thế sao?
Phan Nhược Nhân khoang tay trước n.g.ự.c cười khẩy: "Ha ha, cô cho rằng bản thân đã giảm cân rồi thì có thể che giấu được tất cả mọi chuyện trước đây của mình sao? Không biết nếu Yến Thiếu Ngu biết được diện mạo thật sự trước đây của cô thì anh ta sẽ nhìn cô như thế nào nhỉ? "
Cố Nguyệt Hoài nhếch môi cười: "Vậy làm phiền cô đi nói cho anh ấy việc này."
Cô chưa từng nghĩ tới việc giấu diếm chuyện đó, cũng không sợ Yến Thiếu Ngu biết rồi sau này sẽ sinh ra ác cảm đối với cô, anh cũng không phải kiểu người nghe người khác nói thế nào sẽ nghe theo như vậy, anh chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy.
Phan Nhược Nhân hừ một tiếng: "Đến c.h.ế.t tới nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-243.html.]
Cố Nguyệt Hoài không thèm quan tâm, cầm đồ đạc nhanh chóng quay về điểm thanh niên tri thức.
Thời gian còn sớm, cô có thể may vá một lúc, thời tiết càng lúc càng trở lạnh, nếu muốn may quần áo mới cho kịp thời điểm cuối năm thì e rằng rất khó, cũng may đang có một kỳ nghỉ dài, đúng lúc cô có thể đi tìm các bác gái khéo tay, nhờ họ may giúp rồi trả công cho họ.
Cả đám thanh niên tri thức đã vất cả cả một ngày dài, cũng chẳng ai còn hơi sức mà muốn tiếp tục tán gẫu với nhau nữa, họ đều quay về phòng của mình.
Cố Nguyệt Hoài ngồi ở trên chiếc giường được đặt gần lò sưởi mà thêu thùa may vá, Lam Thiên thì đun một ấm nước nóng để tối có thể dùng để rửa mặt.
DTV
Phan Nhược Nhân cũng không cố tình đi gây chuyện với Cố Nguyệt Hoài, chỉ ung dung ngồi ở cạnh bàn cắn hạt dưa, còn ném vỏ hạt dưa xuống dưới đất.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Lam Thiên sợ run cả người, theo bản năng nhìn về phía Phan Nhược Nhân.
"Nhìn tôi làm gì? Còn không mau đi mở cửa đi. Xem thử có phải anh họ có chuyện gì hay không?" Phan Nhược Nhân liếc mắt khinh thường, cô ta thật sự cảm thấy chướng mắt đối với những phản ứng chậm chạp của Lam Thiên, người như thế để cho cô ấy ở bên cạnh làm sai vặt cũng không giúp được gì.
Lam Thiên liên tục đáp: "Ổ...ờ, ờ."
Cô ấy vừa mở cửa ra đã có một gương mặt xinh đẹp như hoa đập vào mắt, cô ấy kinh ngạc thốt lên: "Là cô?"
Điền Tĩnh mỉm cười, cô ta nhìn Lam Thiên nở một nụ cười thân thiện: "Chào cô, bí thư chi bộ sắp xếp cho tôi đến điểm thanh niên tri thức để nấu cơm, ngày mai bắt đầu công việc, vì thế để tiện cho công việc cố ý kêu tôi ở lại đây."
Môi cô hơi trắng còn ánh mắt thì đỏ hoe giống như mắt thỏ, có thể nhận ra vừa rồi đã khóc rất nhiều.
Nghe thấy giọng nói của Điền Tĩnh, Cố Nguyệt Hoài dừng tay, đôi mắt dần u ám.
Quả nhiên Điền Tĩnh không hề bỏ qua một cơ hội nào để có thể tiếp cận Tống Kim An, Thôi Hòa Kiệt vừa mới cùng Vương Phúc nói về chuyện nấu cơm cho điểm thanh niên tri thức chẳng được bao lâu thì sau đó cô ta không những đã có thể thương lượng xong chuyện này mà còn có thể thuận lợi vào ở trong điểm thanh niên tri thức.
Một nơi nhỏ như điểm thanh niên tri thức, trong một ngày ngắn ngủn đã có thể hội tụ tất cả những người có mối quan hệ sâu sắc ở kiếp trước cùng một lúc.