Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 240
Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:04:54
Lượt xem: 59
Bên ngoài điểm thanh niên tri thức là một cái sườn dốc, Yến Thiếu Ngu vóc dáng cao lớn, cả người toát lên vẻ lạnh lùng làm cho người khác không dám đến gần.
Cố Nguyệt Hoài thấy dáng vẻ cô độc của anh thì khẽ mím môi, bởi vì chuyện của kiếp trước khiến cô lo lắng rất nhiều, nhưng cho dù là kiếp trước hay là kiếp này anh đều gánh vác trên vai quá nhiều.
Lúc Cố Nguyệt Hoài đi đến gần thì dịu dàng hỏi: "Thanh niên tri thức Yến, anh có chuyện muốn tìm tôi sao?"
Yến Thiếu Ngu xoay người lại, nhét túi lưới ở trong tay vào tay cô, giọng nói vừa cố chấp vừa lạnh lẽo: "Cảm ơn, nhưng mà tôi không nhận."
Chân mày của anh nhíu chặt, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ u ám và lạnh lùng.
Cố Nguyệt Hoài hơi run sợ rồi chợt mỉm cười, cô đã đoán trước Yến Thiếu Ngu sẽ có phản ứng này.
Nếu anh dễ dàng tiếp nhận ý tốt của người khác thì anh đã không phải là
Yến Thiếu Ngu.
"Không cần lãng phí thời gian với tôi đâu." Ấn đường Yến Thiếu Ngu nhíu lại, giọng nói lạnh lẽo ngữ điệu sắc bén như kiếm.
Cố Nguyệt Hoài nhướng mắt lên, đúng là anh không hiểu lòng tốt của người khác gì cả, nếu cô thật sự là một cô gái nông thôn rung động với anh e rằng đã bị thái độ lạnh nhạt như băng này của anh khiến cho vừa áp bách vừa xấu hổ, từ nay về sau sẽ không để ý đến anh nữa.
Cũng may, cô không phải.
Lúc Yến Thiếu Ngu chuẩn bị lạnh lùng rời đi thì Cố Nguyệt Hoài đã gọi anh lại, trong giọng nói của cô mang theo chút hoạt bát và sôi nổi: "Thanh niên tri thức Yến, chẳng lẽ anh không tò mò vì sao tôi lại đối xử với anh tốt như thế à?"
Yến Thiếu Ngu cười một cách đầy kiêu ngạo, trên mặt tràn vẻ không kiên nhẫn: "Ai quan tâm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-240.html.]
Cố Nguyệt Hoài hoàn toàn không để tâm đến sự lạnh lùng của anh, cô bước lên vài bước chặn ở trước mặt anh, cô khẽ nhoẻn miệng cười: "Bởi vì anh và em gái nhỏ của nhà tôi rất giống nhau, ngay cả tên cũng giống, anh nói xem có phải chúng ta rất có duyên với nhau hay không?"
Yến Thiếu Ngu nhíu mày nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, lúc cô nhoẻn miệng cười, giống như một con mèo con tinh ranh.
Anh lắc đầu, không muốn tiếp tục ở đây dây dưa vô ích với Cố Nguyệt Hoài nữa, dứt khoát bước từng bước dài đi đến điểm điểm thanh niên tri thức.
Cố Nguyệt Hoài thở dài, quả nhiên rất khó giải quyết, thật sự một chút lòng hiếu kỳ anh cũng không có, vừa lạnh lùng, vừa cô độc lại kiêu ngạo.
Cô cắn răng đuổi theo, mạnh mẽ cầm túi lưới đựng mì gà nhét vào tay của Yến Thiếu Ngu, nói từng chữ từng chữ: "Yến Thiếu Ngu, cơm tôi nấu ngon lắm đấy, không đắt đâu, một tháng chỉ lấy anh hai đồng thôi, anh cân nhắc một chút đi. Anh nếm thử một chút đi. Nếu anh hài lòng chúng ta sẽ nói chuyện lại sau?"
Yến Thiếu Ngu nhíu mày càng sâu, đang muốn trả cái túi lại nhưng lại thấy Cố Nguyệt Hoài giấu hai tay ra sau lưng, ưỡn ngực, còn làm ra dáng vẻ đắc ý. Anh quay người đi, lạnh lùng nói: "Không biết xấu hổ."
Cố Nguyệt Hoài nhoẻn cười, cúi đầu nhìn thoáng qua động tác của mình lúc này, nhắm mắt lại.
"Tóm lại, món này canh mì gà chỉ là món đầu tiên thôi, anh cứ nếm thử đi nếu thấy hợp khẩu vị thì ngày mai chúng ta nói chuyện với nhau sau." Cố Nguyệt Hoài nói xong, cũng không tiếp tục dây dưa nữa, cô trở về phòng của mình ở điểm thanh niên tri thức.
Yến Thiếu Ngu nhìn túi lưới ở trong tay thì híp mắt lại rồi cũng đi vào điểm thanh niên tri thức.
Lúc anh bước vào ánh mắt của mọi người đều đồng loại nhìn qua.
Hoàng Thịnh nằm ở trên giường, ánh mắt thù hận xen lẫn sợ hãi, cuối cùng chỉ có thể tránh né sang một bên.
DTV
Tống Kim An nhìn anh đã quay trở về, đôi mắt nâu hơi lóe sáng đi đến gần anh để dò hỏi: "Người dẫn đường Thôi đã đi tìm bí thư chi bộ rồi, muốn bí thư chi bộ đồng ý với yêu cầu của chúng ta, Thiếu Ngu anh nghĩ sao?"
"À, tôi không tham dự." Yến Thiếu Ngu nhún vai, ngồi xuống ở bàn bên cạnh, mở ra túi lưới lấy cái cà mèn ở trong ra.
Mặc kệ Cố Nguyệt Hoài có tâm tư gì, thức ăn không có tội, anh sẽ không vì sự bướng bỉnh của mình mà lãng phí những thứ này.