Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 224
Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:00:37
Lượt xem: 124
Trên xe gió lớn? Bảng vẽ bay khỏi tay?
Cho dù ai thì cũng sẽ không tin tưởng lý do như vậy, nhưng khi nhìn vào ánh mắt linh động như sao lấp lánh của đồng chí nữ ở đối diện, cùng với vẻ mặt áy náy của cô, thì dù là Hoàng Thịnh đang lên cơn giận cũng có chút c.h.ế.t lặng, không đành lòng nổi giận với cô.
Lúc này, trên xe lại xóc nảy.
Cố Nguyệt Hoài lảo đảo, khi Tống Kim An đưa tay chuẩn bị đỡ thì cô lại tránh một chút, né tránh tay anh ta.
Cô hơi cúi người xuống, nhặt bảng vẽ bên chân Tống Kim An lên, sau đó đứng thẳng dậy nhìn về phía Hoàng Thịnh, giọng điệu chả có chút thành ý nào: "Vô cùng xin lỗi anh, tôi thật sự không cố ý, nếu anh cảm thấy đau thì đợi chút nữa đến đại đội tìm bác sĩ khám một chút đi."
Nói xong, Cố Nguyệt Hoài vô thức ngồi xuống bên cạnh Yến Thiếu Ngu, không có chút ý tứ tránh bị nghi ngờ nào.
Hoàng Thịnh vốn đã không tức giận, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Nếu bây giờ anh ta còn không hiểu Cố Nguyệt Hoài cố ý, vậy thì anh ta chính là đồ đần, nhưng Yến Thiếu Ngu quen biết người phụ nữ nhà quê này từ bao giờ? Tại sao cô lại bảo vệ Yến Thiếu Ngu như thế?
Vẻ mặt Phan Nhược Nhân lóe lên vẻ tức giận, cô ta lạnh lùng cười nói: "Hya cho câu không phải cố ý, cô coi chúng tôi là đồ đần đấy à?"
Cố Nguyệt Hoài hơi ngước mắt lên, nghiêng dựa vào thùng xe, vẻ áy náy trên mặt đã bay hết: "Tôi đã nói xin lỗi rồi, mấy người còn muốn làm gì nữa? Thanh niên trí thức đến từ thủ đô còn chưa đứng vững gót chân ở nông thôn chúng tôi mà đã muốn ỷ đông ức h.i.ế.p người à?"
"Nghe nói các người đều xuất thân từ những gia tộc lớn? Đại nhân đại lượng, cần gì phải chấp nhặt với tôi?"
"Tôi đã nói rồi, tôi không cố ý, trên xe gió lớn bay khỏi tay mà thôi, nếu đau thì đi tìm bác sĩ, tôi sẽ phụ trách tiền thuốc men, các người không buông tha, chẳng lẽ còn định đánh tôi?"
Nghe những lời miệng lưỡi sắc bén này, Phan Nhược Nhân nhíu mày, gương mặt xinh đẹp đang tức giận cũng tái đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-224.html.]
Đôi mắt hoa đào của Yến Thiếu Ngu hơi nheo lại, anh nghiêng đầu, thích thú nhìn Cố Nguyệt Hoài, khuôn mặt lạnh lùng và ưa nhìn lộ ra biểu cảm kỳ lạ hiếm thấy, cảm xúc ủ dột vì mới sáng sớm đã bị sắp xếp cùng đại đội với đám người này cũng tốt hơn một chút.
DTV
Tống Kim An cũng ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài, anh ta hoàn toàn không ngờ cô gái trông có vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt này lại có tính tình như vậy. Anh ta chưa từng thấy ai chiếm được lợi từ miệng Nhược Nhân.
Thôi Hoà Kiệt đứng ở phía sau nhìn hồi lâu, thấy sắp đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử thì gã mới cười đứng ra làm người hòa giải: "Các vị thanh niên trí thức, chúng ta sắp đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử."
Cả quãng đường này đều ồn ào nên chưa phỏng vấn đàng hoàng được.
Lúc này Tống Kim An cũng lấy lại tinh thần, anh ta đưa tay giữ chặt cánh tay Hoàng Thịnh, ôn hòa nói: "Được rồi, chuyện này dừng ở đây đi. Hoàng Thịnh, lát nữa anh sẽ cùng em đi gặp bác sĩ."
Anh ta không biết tại sao Cố Nguyệt Hoài lại giúp Yến Thiếu Ngu, anh ta đoán do cô không hiểu mối quan hệ giữa những người này, nên khi nhìn thấy một người bị bắt nạt thì chắc chắn sẽ rút đao tương trợ. Điều này cũng vừa hay nói rõ cô là một đồng chí tốt không sợ cường quyền!
Tống Kim An là trụ cột trong đội ngũ thanh niên trí thức, đương nhiên Hoàng Thịnh không dám không nghe.
Đám người lại xuống, Ngụy Lạc sợ lại phát sinh biến cố nên đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Bân Bân để anh ấy tiến lên hỏi một vài vấn đề, còn Bùi Dịch thì dùng máy ảnh chụp hình thanh niên trí thức, đáng tiếc, lãng phí không ít cuộn phim.
Lúc này, phần lớn máy ảnh đều là loại có giá đỡ, vô cùng cồng kềnh, còn máy ảnh treo trên cổ Bùi Dịch là sản phẩm mới, cũng là bảo bối của anh ấy, nhưng khi gặp những "Người mẫu" không phối hợp này, ít nhiều gì thì cũng có chút khó khăn.
Cố Nguyệt Hoài tiếp tục vẽ tranh trong tay mặc dù trái tim đều đặt trên người Yến Thiếu Ngu ngồi ở bên cạnh.
Lúc này, cô chợt nghe một âm điệu gợi cảm mát lạnh pha chút vị tinh nghịch: "Cố..."
Cô nắm thật chặt bút vẽ trong tay, ngay khi ngước mắt lên, cô đã bắt gặp ánh mắt của Yến Thiếu Ngu.
Anh nghe thấy cô nói với giọng hơi lo lắng, giọng điệu rất nhẹ: "Cố Nguyệt Hoài, tôi là Cố Nguyệt Hoài."
Yến Thiếu Ngu sững sờ một lát, vẻ mặt không vui không giận, không biết anh đang nghĩ cái gì.