Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:35:41
Lượt xem: 248
Chương 13:
Kiếp trước cô không có cách nào hiểu nỗi, chỉ mang lòng hận thù, hy vọng có ngày có thể thành công báo thù, đời này cô không chỉ muốn khiến cho Điền Tĩnh sống không bằng c.h.ế.t mà càng muốn biết rõ nguyên nhân, nếu không không thể hóa giải khó chịu ở trong lòng.
"Nguyệt Hoài, cô không thể nói đội trưởng Trần như vậy?" Điền Tĩnh vừa đi ra, đã dùng ánh mắt không đồng tình nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài.
Cô ta ngượng ngùng nhìn về Trần Nguyệt Thăng, cho đến khi đối phương bối rối đến mức trong mắt đầy sao, cô ta mới lặng lẽ thu hồi ánh mắt, ngược lại lúc liếc nhìn Nhậm Thiên Tường lần nữa, khi nhìn thấy ánh mắt mê mẩn của anh ta, trong lòng lại cười khẩy.
Người này, có vẻ bề ngoài khá đẹp trai, đáng tiếc ở thời đại này anh ta lại là một kẻ giàu có hư hỏng, là thành phần mà ai nấy đều khinh thường
Đương nhiên, cho dù anh ta không phải thằng nhãi con trong nhà địa chủ thì cô cũng không thích anh ta.
Một tên đàn ông cặn bã trước tiên diễn vai tình thâm, nhưng sau đó là một người bạo lực gia đình, một vai phụ ác độc vô cùng đáng sợ, Điền Tĩnh thật sự đã bị mê hoặc. Cô là người hiện đại đã quen xem tạp chí đàn ông nên đã chán ngắt với loại mặt hàng này.
Anh ta và nữ chính Cố Nguyệt Hoài ở trong sách thật ra lại rất hợp nhau, Điền Tĩnh nghĩ như thế.
Cố Nguyệt Hoài mặc kệ lời của cô ta, thấy cô không để ý nên lén liếc nhìn Nhậm Thiên Tường một cái, không khỏi cười lạnh nói: "Điền Tĩnh, cô đang nháy mắt ra hiệu với Nhậm Thiên Tường à? Chẳng lẽ bị tôi nói trúng, hai người có tình cảm với nhau sao?"
Điền Tĩnh nhướng mày, giọng nói vẫn ngọt như mật: "Cô lại nói hưu nói vượn gì thế?"
Lời của cô ta vừa dứt, loa phát thanh ở đầu thôn bỗng vang lên:
"Đào sâu! Tích trữ lương thực!"
Trong đám người có người gọi Trần Nguyệt Thăng: "Ây da, đã đến giờ rung chuông đội trưởng à, anh mau nhanh lên."
Trần Nguyệt Thăng không nhìn Điền Tĩnh mà lại trừng mắt với Cố Nguyệt Hoài một cái, sau đó mới vội vàng vác cái cuốc chạy về phía đầu thôn.
Mỗi sáng các xã viên của đại đội sản xuất đều phải đi ra ngoài gõ chuông, mà người phụ trách gõ chuông là đội trưởng của các tiểu đội sản xuất, khi tiếng chuông vang lên, các đội trưởng cũng bắt đầu đi dọc theo bờ ruộng đầu thôn thét to: "Cùng xuống đồng làm việc thôi."
Mọi người đùa giỡn một lát, cũng theo tiếng chuông mà vác cuốc xuống đồng làm việc kiếm điểm công tác.
Thù lao mỗi ngày của xã viên được tính dựa theo điểm công tác, có công theo ngày cũng có theo hợp đồng, căn cứ vào công việc lớn hay nhỏ, điểm công tác theo cấp độ nặng nhẹ, ví dụ như công việc tưới nước cho ruộng là hai điểm công tác, đào đất hai điểm công tác, khiêng các loại phân là ba điểm công tác.
Có điều từ đầu năm nay đại đội chủ yếu đều tập trung tinh thần và sức lực vào việc tuyên truyền, xem nhẹ tầm quan trọng của sản xuất nông nghiệp.
Hàng năm đến lúc chia lương thực, tổng điểm công tác thì nhiều nhưng tổng lương thực lại ít, nếu thật sự dùng điểm công tác thì người ta sẽ c.h.ế.t đói mất.
Những người ồn ào muốn hóng hớt đã rời đi hơn phân nửa, chỉ còn những người lề mề muốn nán lại để hóng hớt cho đến lúc kết thúc.
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn đám người chen chúc rời đi, khẽ mím môi, cô nhớ rõ thời điểm chia lương thực vào cuối năm nay, số lượng lương thực được chia ít hơn năm rồi sáu mươi phần trăm, ** các đại đội khác cũng không khá hơn, người người ăn không đủ no, tất cả đều nghênh đón một năm với kinh tế khó khăn.
Ở thời đại này, khẩu phần ăn được xem là nhu yếu phẩm giúp những gia đình sống yên ổn qua ngày.
Cô suy ngẫm thật lâu, phải làm thế nào để kiếm thêm nhiều lương thực hơn một tí để giúp cho gia đình cô có thể bình yên vượt qua một năm khó khăn này.
"Nguyệt Hoài, tôi biết cô thích đội trưởng Trần, nhưng mà chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, bây giờ là tự do dân chủ, cô không thể suốt ngày cứ lấy ân huệ ra muốn được báo đáp. Như thế chẳng khác nào giống cuộc sống địa chủ của ngày xưa."
Ánh mắt Điền Tĩnh trong veo, nhìn nữ chính mập mạp xấu xí trong sách, khẽ cười châm biếm.
Nhưng cô là một người hiện đại đang đứng ở góc nhìn của Thượng Đế, sao có thể bị đánh bại bởi một người bản xứ chứ?
Cố Nguyệt Hoài híp mắt nhìn Điền Tĩnh đang cong môi tựa hồ có chút đắc ý.
Cô ta vẫn luôn tự cho mình là đúng, giống như khắp thiên hạ chỉ có một mình bản thân là người thông minh vậy. Rõ ràng là đứa con không được yêu thích nhất trong nhà, nhưng lại cư xử như kiểu mình là một cô tiểu thư quyền quý, là ai đã cho cô ta can đảm này vậy?
"Nhậm Thiên Tường để m.ô.n.g trần xuất hiện ở cổng nhà cô, không phải tìm cô thì chẳng lẽ lại là tìm Điền Điềm?" Cố Nguyệt Hoài cười như không cười nhìn Điền Tĩnh đang tức giận đến mức bốc khói, thầm hạ quyết tâm sẽ không để cho cô ta dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-13.html.]
Điền Điềm là em gái Điền Tĩnh, năm nay mới tám tuổi, do cha mẹ của cô ta trai già nhả ngọc* mà có, ý định ban đầu là sinh thêm một đứa con trai, nhưng đáng tiếc đến cuối cùng bọn họ lại không thể toại nguyện.
*Trai già nhả ngọc: Có con khi đã nhiều tuổi.
*Trai già nhả ngọc: Có con khi đã nhiều tuổi.
Có lẽ là chịu sự hun đúc của Điền Tĩnh nên sau khi lớn lên Điền Điềm cũng không phải kẻ tốt lành gì.
Nghe Cố Nguyệt Hoài nói, đáy mắt Điền Tĩnh trào ra nước mắt, cô ta nghĩ đến chuyện nũng nịu với Trần Nguyệt Thăng để anh ta ra mặt cho mình, nhưng vừa quay đầu lại nhớ tới Trần Nguyệt Thăng đã rời đi, lúc này cô ta lên cơn giận dữ rồi thầm chửi trong lòng: Đồ chó vô dụng.
Cô ta không muốn tiếp tục tranh luận với Cố Nguyệt Hoài nữa, thế là lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ cô cũng đã nghe nói đội trưởng Trần chuẩn bị mang lễ hỏi đến nhà tôi cầu hôn. Chẳng lẽ tôi lại không thích đội trưởng Trần, mà đi thích một phần tử xấu sao?"
Ban đầu Nhậm Thiên Tường muốn phủ nhận để lại một ấn tượng tốt cho Điền Tĩnh, nhưng không ngờ những lời nói tàn nhẫn của cô ta lại bị chính chủ nghe thấy.
Sắc mặt anh ta trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, quả nhiên phụ nữ đều kiến thức hạn hẹp, chẳng lẽ dáng dấp anh ta không tốt hơn Trần Nguyệt Thăng? Hay văn hoá của anh ta không tốt hơn Trần Nguyệt Thăng sao?
Trần Nguyệt Thăng chỉ là một kẻ dân quê trong thôn, nếu ở vài thập niên trước, mình chỉ tùy tiện nói một câu là có thể chơi c.h.ế.t anh ta!
Nghĩ tới đây, Nhậm Thiên Tường cảm thấy trong lòng dâng lên ác ý mãnh liệt.
Chẳng qua là anh ta sinh nhầm thời đại, nếu không thì người phụ nữ đầy mặt ghét bỏ trước mắt anh ta có quỳ l.i.ế.m cũng không kịp, có phải không?
Ha, anh là phần tử xấu, kém hơn Trần Nguyệt Thăng sao?
Vậy thì đời này anh ta càng muốn cưới cô ta về nhà, để cô ta làm vợ của phần tử xấu! Bị người giẫm vào trong bùn theo anh ta!
Nhậm Thiên Tường nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng không khỏi có chút sảng khoái, trong lúc nhất thời thù hận của anh ta với Cố Nguyệt Hoài và Cố Đình Hoài giảm bớt rất nhiều, cũng cảm thấy có chút may mắn vì hai người đã ném anh ta vào sân nhà họ Điền.
Nói không chừng, lần này anh ta lại thật sự có thể ôm mỹ nhân về thì sao?
Huống hồ, nhà họ Điền là hàng xóm của nhà họ Cố, cho nên anh ta sẽ có rất nhiều cơ hội để tìm kiếm bảo vật của nhà họ Cố!
Cố Nguyệt Hoài nhìn thoáng qua vẻ mặt u ám của Nhậm Thiên Tường, lạnh lùng cười thầm một tiếng trong lòng, quả nhiên, Điền Tĩnh nũng nịu không thèm quan tâm chút nào đến chuyện Nhậm Thiên Tường thành phần đê tiện sẽ nghĩ mình như thế nào, những lời khi nãy đã đắc tội tên khốn này rồi.
Nhậm Thiên Tường giống như một con đỉa, anh ta sẽ nhân cơ hội này bám vào trên người Điền Tĩnh.
"Tiểu Tĩnh à, anh biết em giận, thế nhưng đêm qua chúng ta…" Dáng vẻ Nhậm Thiên Tường như muốn nói lại thôi, nhưng tình cảm mập mờ bên trong lời nói đã bị mọi người xung quanh bắt được.
Bọn họ ngạc nhiên trọn tròn mắt, ánh mắt nhìn Điền Tĩnh cũng từ thiện ý ban đầu chuyển sang khinh thường.
Trước kia cứ tưởng cô gái này là người tốt, dáng dấp xinh đẹp lại chăm chỉ, không ít thanh niên trong đại đội đều thích cô ta. Không ngờ cô ta chưa kết hôn mà đã làm loại chuyện xấu xa này, lại còn làm với một phần tử xấu!
DTV
Mọi người nghĩ như vậy, rồi không khỏi nhìn sang Nhậm Thiên Tường.
Thân hình anh ta cao lớn, sau khi mặc quần áo vào cũng rất ra dáng, hơn nữa còn có khuôn mặt trắng trẻo khác hẳn với những thanh niên khác trong đại đội, trông anh ta thực sự giống một phần tử có văn hóa trong thành phố, nếu không xuất thân địa chủ....
Điền Tĩnh lùi lại một bước, chỉ vào Nhậm Thiên Tường nói: "Tôi mà có thể coi trọng anh sao? Đừng có nằm mơ! Tôi vẫn là một cô gái trong sạch, anh còn tùy tiện nói lung tung làm bẩn thanh danh của tôi nữa, thì cán bộ đại đội của chúng tôi sẽ nhất định không bỏ qua cho anh đâu!"
Cô ta đâu phải là một cô gái không có chính kiến, làm sao có thể bị người khác thao túng theo ý muốn được?
Tuy nhiên, nhìn tình cảnh hiện tại, trong lòng Điền Tĩnh cũng dâng lên một tia nghi ngờ.
Trong sách, Nhậm Thiên Tường bỏ thuốc Cố Nguyệt Hoài thì phát sinh quan hệ ngoài ý muốn với nguyên chủ, đến mức nguyên chủ không thể không gả cho anh ta. Sau khi cưới không lâu thì bản tính của Nhậm Thiên Tường lộ ra, anh ta không chỉ bạo lực gia đình với nguyên chủ, mà còn đánh đập khiến cô ấy sinh non ba lần!
Loại cặn bã ác độc này, người người có thể tru diệt.