Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 120

Cập nhật lúc: 2024-09-16 19:56:28
Lượt xem: 198

Ngón tay Điền Tĩnh từ từ siết chặt, đáy mắt trào ra lửa giận.

Cô ta đột nhiên lui về phía sau hai bước, dùng ánh mắt kỳ quái đảo giữa Trần Nguyệt Thăng và Cố Nguyệt Hoài, cười khẩy nói: “Trần Nguyệt Thăng, anh thấy Cố Nguyệt Hoài thay đổi, giờ xinh đẹp rồi nên muốn quay đầu đúng không?”

Trần Nguyệt Thăng hơi khựng lại, lạnh lùng nói: “Im miệng! Rõ ràng là cô ngấm ngấm dây dưa không rõ với người đàn ông khác, lại còn vẩy nước bẩn lên người tôi? Điền Tĩnh, trước đây cô giả bộ dịu dàng hiền lạnh, hiện tại ngẫm lại đúng là khiến người ta ghê tởm!”

Điền Tĩnh đột nhiên nở nụ cười, cười ngả cười nghiêng, một lúc lâu mới lau đi nước mắt do cười ở nơi khóe mắt: “Tôi ghê tởm sao? Hơ, đúng là đàn ông, thật sự bạc tình. Lúc anh ôm tôi nói anh yêu tôi, muốn cưới tôi thì sao không cảm thấy ghê tởm đi?”

Nếu mọi chuyện đã phát triển đến bước này, cô ta cũng không sợ để Trần Nguyệt Thăng càng thêm ghê tởm cô ta nữa.

Hiện giờ cô ta đã tìm được một con đường khác, lập tức có thể đến nhà máy làm việc, ai còn quan tâm đến tiểu đội trưởng của một đội sản xuất? Cố Nguyệt Hoài muốn thì cô ta trả lại cho cô, thanh niên trí thức đã sắp xuống nông thôn, Cố Nguyệt Hoài chuyển hướng sang người khác cũng tốt.

DTV

Nghĩ như vậy, Điền Tĩnh khom lưng nhặt cái giỏ trên đất lên, bình tĩnh nói: “Chia tay thì được thôi, còn việc trả tiền trả lương thực thì đừng có mơ, tôi còn chưa đòi phí chia tay với anh đâu. Trần Nguyệt Thăng, không nên được voi đòi tiên, nếu không, cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách!”

Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Điền Tĩnh ẩn chứa sự hung ác, ngược lại khiến Trần Nguyệt Thăng chấn động tại chỗ.

Cố Nguyệt Hoài híp mắt nhìn cô ta, đáy mắt tràn ngập vẻ tối tăm.

Đúng rồi, đây mới là Điền Tĩnh, ngày thường giả bộ yếu đuối mảnh khảnh, làm bản thân khó chịu mà cô cũng thấy cay mắt nữa.

Lúc Trần Nguyệt Thăng phản ứng lại thì suýt nữa tức cười: “Phí chia tay?”

Từ trước đến nay anh ta không phải người tốt, hạ giọng nói: “Điền Tĩnh, cô cho rằng cô là ai? Nhà họ Điều có vô số cục diện rối rắm, nếu như không có tôi thì cô có thể sống thoải mái vậy sao? Lưới rách cá c.h.ế.t à, được thôi, ngược lại tôi cũng muốn xem thử cô tính lưới rách cá c.h.ế.t như thế nào!”

Điền Tĩnh đột nhiên che miệng cười, rõ ràng ánh mắt đầy mê hoặc, nhưng lời nói ra với Trần Nguyệt Thăng lại chẳng thua gì rắn độc lè lưỡi: “Làm sao, anh muốn tôi nói hết chuyện của anh à?”

Nói xong, như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Cố Nguyệt Hoài ở bên cạnh: “Anh lên làm tiểu đội trưởng, dưới trướng...”

Mặt mày Trần Nguyệt Thăng u ám, bàn tay buông xuôi bên người đã nắm thành quyền: “Điền Tĩnh, cô thật sự điên rồi!”

Điền Tĩnh đột nhiên hô khàn cả giọng: “Phải! Tôi điên rồi! Điên cũng do anh ép mà ra!”

Cố Nguyệt Hoài nhìn cảnh tượng “chó cắn chó” ở trước mặt, trong lòng thoải mái nói không nên lời.

Kiếp trước “Công chúa” và “Trung khuyển” chân thành tha thiết, trong nháy mắt đã xé rách da mặt, dùng ngôn ngữ ác độc công kích lẫn nhau, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương. Cảnh tượng này, còn thú vị hơn g.i.ế.c người ngay tức thì.

Cô có chút hăng hái nhìn xem một hồi, vừa mới chuẩn bị xoay người trở về thì thấy bí thư chi bộ Vương Phúc dẫn hai đứa nhỏ trong nhà nâng một cái cối đá đi về bên này, dọc theo đường đi còn dừng lại nghỉ, xem ra là mệt mỏi quá sức.

Cố Nguyệt Hoài vui vẻ, mở cửa ra đón.

“Bí thư chi bộ!” Cô thét to một tiếng, cũng đánh thức Điền Tĩnh và Trần Nguyệt Thăng đang tranh chấp.

Trần Nguyệt Thăng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại hung tợn trừng mắt Điền Tĩnh, thấp giọng nói: “Câm chặt miệng của cô lại, nếu để cho tôi nghe được cái gì không nên nghe thì cô cứ chờ đấy cho tôi!”

Nói xong, cũng không đợi Điền Tĩnh có phản ứng gì, vội vàng chạy đi vài bước, đón Vương Phúc nói: “Bí thư chi bộ, sắp phải ghi công điểm rồi, mà mọi người còn làm gì vậy?”

Vương Phúc nhìn Trần Nguyệt Thăng, có chút kỳ quái: “Cậu ở đây làm gì? Không phải mối quan hệ giữa cậu và Tiểu Cố không tốt sao?”

Trần Nguyệt Thăng nghẹn họng, không biết nên trả lời như thế nào.

“Được rồi, giúp một tay đu, nâng cối xay gió này vào trong nhà Tiểu Cố.” Vương Phúc cũng không có quá tò mò, chuyện của người trẻ tuổi ông ta cũng lười quan tâm, kêu gọi Trần Nguyệt Thăng hỗ trợ mang cối đá vào sân của nhà họ Cố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-120.html.]

Cố Nguyệt Hoài quan sát cái cối đá một lượt, trong lòng hài lòng, cười nói: “Bí thư chi bộ, thật sự cảm ơn ông.”

Vương Phúc xua tay, móc tẩu thuốc ra hút hai hơi, cười nói: “Khách sáo cái gì chứ? Cứ giúp đội vẽ tranh tường ở chỗ chăn nuôi cho đẹp là tốt hơn bất cứ thứ gì rồi!”

Trần Nguyệt Thăng ở bên cạnh nhìn, có chút ngạc nhiên.

Mặc dù anh ta biết Cố Nguyệt Hoài đã thay đổi, nhưng không ngờ hôm nay ngay cả bí thư chi bộ lộ vẻ mặt tươi cười chào đón với cô, có thể thấy thanh danh của cô thật sự rất tốt, không còn là người con gái ế chồng như trước đây nữa.

Bỗng chốc, tâm trạng Trần Nguyệt Thăng lại có chút phức tạp.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu nói: “Bí thư chi bộ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ vẽ tranh tường cho tốt, vài ngày nữa là có thể hoàn thành. Ông xem, cái cối đá này bao nhiêu tiền?”

Vương Phúc lắc đầu: “Cần tiền gì, cô chuyển cho góa phụ Lý một trăm công điểm là coi như xong.”

Cối đá cũng không phải vật gì đáng giá, chỉ là hơi mơi mất công, đại đội bọn họ có thợ đá, ngược lại không thiếu cái này. Cối đá của nhà Lý Siêu Anh cũng để không ở đó, chẳng thà đổi thành công điểm thực tế, người ở quê không thịnh hành việc dùng tiền đổi đồ vật.

Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài có chút kinh ngạc, nói đi nói lại, vụ mua bán này xem như cô kiếm lời.

Cô nghiêm túc nói: “Cảm ơn bí thư chi bộ.” Nói xong, lại nói với hai cậu nhóc hỗ trợ khiêng cối đá tới: “Cũng cảm ơn hai đứa giúp chị đưa cối đá tới, vất vả rồi.”

Cậu nhóc trẻ tuổi vốn còn buồn bực, vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài mỉm cười nói cảm ơn, tai cũng đỏ bừng.

Trần Nguyệt Thăng ở bên cạnh nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì không đúng lúc.

Bí thư chi bộ cười ha hả, lại đặt tẩu thuốc bên hông, hai tay chắp sau lưng, hơi có chút thần bí nói: “Được rồi, thu dọn rồi đi ghi công điểm. Hôm nay có việc vui, lát nữa còn phải tuyên bố.”

“Việc vui?” Đuôi chân mày của Cố Nguyệt Hoài hơi nhếch, thấy không hiểu lắm.

Cô cũng không nhớ vào ngày hôm nay ở kiếp trước có chuyện vui gì, dù sao đợi thanh niên trí thức xuống nông thôn, trong thôn bắt đầu dự tính lương thực, phát hiện công điểm và thu hoạch lương thực mãi mà không có khớp, cán bộ của đại đội sầu đến bạc đầu, công xã còn triệu tập hội nghị khẩn cấp.

Đáng tiếc, mọi thứ đều vô ích.

Năm nay chính là một năm đói kém, tuy rằng không có đói đến c.h.ế.t người, nhưng cũng hết sức đau khổ. Khi đó gần như người người đều ăn cơm không đủ no, có không ít người chịu không nổi, nhao nhao rời xa xứ, đến nơi khác cắm rễ mưu sinh.

Chuyện vui, cô thật sự không biết là có chuyện gì vui.

Vương Phúc dẫn người tới nhanh, mà đi cũng nhanh.

Cố Nguyệt Hoài không có ý định để ý đến Trần Nguyệt Thăng, xoay người trở về nhà, chuẩn bị gọi cả nhà đi ghi công điểm.

Trần Nguyệt Thăng cũng không muốn cứ như vậy rời đi, hỏi: “Cô không tò mò trong đội có chuyện vui gì sao?”

Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh liếc mắt nhìn Trần Nguyệt Thăng một cái: “Nếu anh có ý đồ với tôi thì tôi khuyên anh tỉnh lại đi. Ngay từ đầu chúng ta đã không có hợp, đừng mơ mộng hão huyền, rồi tự dưng khiến người ta ghê tởm.”

Nghe vậy, mặt Trần Nguyệt Thăng tối sầm lại.

Anh ta nhíu mày nói: “Tôi không nghĩ như vậy.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ồ, tốt nhất là vậy.”

Cô nói xong, không quay đầu lại mà đi vào nhà.

Trần Nguyệt Thăng mím môi không biết đang suy nghĩ cái gì, đợi trong chốc lát, cho đến khi tiếng chuông ghi công vang lên mới rời khỏi sân nhà họ Cố, mà Điền Tĩnh, sớm đã mất tăm mất tích ở đâu không biết.

Loading...