Đường Thần nhàm chán tới cực điểm, đưa tay nắm lấy cằm của Trần Sa Sa: "Vậy sao? Rõ ràng là tôi nói cô phải thành thật một chút, bất kể là làm sai chuyện gì cũng đều phải tự gánh hậu quả, kể cả chuyện cô mạo phạm tôi."
"Hả?"
Trần Sa Sa thật sự muốn dùng một bạt tay táng c.h.ế.t người nào đó, nhưng lại không dám, dù sao thì bây giờ trời còn chưa sáng hẳn, nếu như đắc tội người này thì có thể sẽ bị tiền gian hậu sát thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, toàn thân Trần Sa Sa run lên một cái, bởi vì cứ ở gần Đường Thần như vậy, cơ hồ là không một khe hở, cho nên Trần Sa Sa giật mình, Đường Thần cũng cảm nhân được.
Anh nhướng mày: "Nghĩ cái gì đó? Hửm?"
Trần Sa Sa vì tự bảo vệ mình, lúc này mới cười nhưng trong lòng không cười vùng vẫy vài cái thoát ra khỏi n.g.ự.c của Đường Thần, nhưng lại bất đắc dĩ bị người ta kiềm chặt mà không nhúc nhích được.
"Chuyện đó, vừa rồi xin lỗi anh! Tôi, ngủ đến hồ đồ rồi, cái gì cũng không biết, anh đại nhân đừng trách kẻ tiểu nhân này nhé, có được không?"
Đường Thần quả thật muốn cười ha hả, thật sự chưa từng gặp qua người phụ nữ nào vừa đần lại thú vị như vậy, loại chuyện này, bất luận thế nào cũng đều là phụ nữ chịu thiệt! Vậy mà cô lại thật sự xin lỗi anh, cũng không có ai như vậy!
Thử suy nghĩ một chút, giờ phút này nếu người phụ nữ nào khác nằm trong lòng n.g.ự.c của Đường Thần anh thì không chừng đã giả vờ oan ức mà làm đủ loại mưu kế rồi, đòi hỏi danh phận hoặc là bồi thường gì đó!
Đường Thần trở mình nằm thẳng lại, hai tay gối dưới đầu, nói: "Vậy... thì phải xem biểu hiện của cô rồi! Nếu như cô biểu hiện tốt, khiến cho tôi hài lòng, thoả mái, thì sẽ tha thứ cho cô!"
Thật ra người nào đó đang ráng nhịn cười mà nói hết những lời này, nhưng mà bé thỏ trắng kia căn bản không chú ý tới điểm quan trọng này! Ánh mắt loé sáng: "Vậy anh muốn tôi biểu hiện thế nào? Nếu không thì, tôi thiết kế cho anh một bộ quần áo nhé!"
Nói đến đây, Trần Sa Sa không nhịn được mà hưng phấn, trực tiếp ngồi dậy: "Tôi nói cho anh biết nhé Đường Thần, à à à, xin lỗi, Đường tổng, tôi nói với anh nè, tôi đã thiết kế quần áo cho Giang Thiếu Khanh và Lôi Nặc Tây rồi, tuyệt đối là độc nhất vô nhị..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4921-thuoc-loai-cho-sao.html.]
Đường Thần vô cùng hẹp hòi lại thích tranh với người khác, nhưng mà chuyện này, dường như Trần Sa Sa không biết!
Đường Thần nhíu mày: "Quần áo của Giang Thiếu Khanh và Lôi Nặc là do cô thiết kế, tự tay may sao!"
"Không không, tôi là người thiết kế, còn lại đều là do thợ may làm, tôi sao lại có thời gian mà may quần áo miễn phí cho bọn họ!"
Tâm trạng Đường Thần liền cực tốt, bé thỏ trắng này quả nhiên vô cùng thú vị, lúc trước tại sao lại không phát hiện ra nhỉ?
"Vậy được rồi! Cô liền thiết kế cho tôi... toàn bộ đi! Từ đồ lót đến đồ ngủ, quần áo ở nhà, còn có áo khoác và cà vạt, cô tự tay may."
"Hả? Chuyện này hơi quá đáng rồi đó! Hay là... không làm quần lót nhé! May tay thì tôi đồng ý, có được không?"
Cô mới không may quần lót cho anh đâu, quần áo may riêng cần phải đo kích thước, cô sẽ không bị mắc mưu đâu! Đừng tưởng cô thật sự là bé thỏ trắng!
Hừ
Mê Truyện Dịch
"Không được, một cái cũng không thể thiếu." Đại gia Đường Thần nói rất tự nhiên.
Trần Sa Sa cãi: "Không được, không bỏ quần lót ra, thì tôi không thiết kế cho anh một cái gì cả, hừ!"
Đường Thần nghiêng đầu, con ngươi híp lại thành một đường hẹp dài nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c Trần Sa Sa, yết hầu chuyển động, giọng nói hơi nghẹn: "Bỏ quần lót ra thì cũng không phải là không thể, nhưng mà cô phải nghĩ cách khiến cho tôi cao hứng, như hiện tại, cô làm tôi cao hứng thì chúng ta tiếp tục ngủ, sau đó thì không cần may quần lót nữa, nếu không thì hai chúng ta ai cũng đừng ngủ, cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy đi, xem ai hơn ai? Dù sao thì tôi cũng không sợ bị lãnh đạo khiển trách vì ngủ trong giờ làm việc, còn cô thì sao? Hửm?"