Ngày hôm sau, chính là đại tiệc trăm ngày cho hai đứa cháu kháu khỉnh mập mạp của Cố gia, An Noãn Noãn sáng sớm đã đến phòng tập gym, vừa quay về sau khi tắm rửa thay đồ xong, ở trên ban công phòng ngủ nhìn thấy xe của Chu Hiểu từ từ đi vào cổng Cố gia.
An Noãn Noãn khẽ cau mày, quan sát xe của Chu Hiểu, người phụ nữ này đúng thật là bị Sở Kiều Kiều nói trúng rồi, lúc này mới có mấy giờ, vậy mà đã không đợi được rồi sao? Cũng quá đủ rồi.
Quả nhiên, sau khi xe của Chu Hiểu dừng lại, xoay người giẫm lên đôi guốc mười phân hận không cao bằng trời xuống xe, bước xuống từ ghế sau là bác hai trai và bác hai gái, còn có con gái của Chu Hiểu là Cố Tư Nam.
Hôm nay mái tóc đen của Chu Hiểu được búi ra sau đầu, rõ ràng là được chăm sóc rất cẩn thận, cách nhau một khoảng xa như vậy, An Noãn Noãn còn có thể nhìn thấy quả môi đỏ chót như quả anh đào của Chu Hiểu, còn có trên tay xách một túi Chanel, nói thật thì, người phụ nữ nhìn không ra đã gần bốn mươi tuổi, làm mẹ một đứa trẻ, cảm giác nữ tính bùng nổ.
Đột nhiên, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, căn bản không cần quay đầu lại cũng biết đó là Cố Bắc Thần.
Giờ phút này Cố Bắc Thần quả thật còn bận hơn cả lúc trong quân đội, vừa đeo Bluetooth nói chuyện điện thoại, vừa tiến đến lại gần phía An Noãn Noãn ở ban công.
Cho đến khi lúc thân hình cao lớn của anh đến gần sát An Noãn Noãn, đôi mắt chim ưng kia mới nhìn lướt qua phương hướng mà An Noãn Noãn đang nhìn chằm chằm.
Cố Bắc Thần đối với Bluetooth, sau khi nói 3 chữ uh "Uh, uh, uh ~", anh ngắt đường truyền, giơ tay và khoác một chiếc áo khoác lên người của An Noãn Noãn, nhân tiện, đặt bàn tay to lên người cô và xoay người cô lại, hai người đối mặt nhau, nghiêng người sang một bên trên ban công ngoài trời đối diện với đám người Chu Hiểu đang chậm rãi đi tới trong khu đại viện.
Trong tình huống này, một đôi ngọc bích, làm cho Chu Hiểu đang cúi đầu nói chuyện với mẹ chồng trong khoảnh khắc ngẩng mặt lên, sắc mặt lập tức tái xanh, người phụ nữ nhíu chặt mày, sau đó liền cố ý vô ý nhìn về phía ban công nơi mà cô ta đã nhìn chăm chú rất lâu rồi, hất cằm lên, tỏ ra khiêu khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3801-khong-phai-da-cau-hon-roi-sao.html.]
Ngay lúc này, Cố Bắc Thần ngược lại mặc kệ đám người trong sân coi như không có ai, đưa tay về phía An Noãn Noãn cài từng cúc áo một, sau đó xoa đầu cô, dơ tay nhìn đồng hồ: "Chuyên gia trang điểm do Bối Bối sắp xếp chuẩn bị đến rồi, hôm này phải trang điểm thật xinh đẹp chứ, hả?"
An Noãn Noãn bĩu môi: "Sao thế, ý này của anh là, người ta lúc bình thường không đủ xinh đẹp hả?"
"Xinh, nhưng hôm nay có thể đẹp hơn một chút, đương nhiên, vợ anh không cần trang điểm đậm, hửm?" Vừa nói, người đàn ông vừa giơ tay bóp mũi An Noãn Noãn.
Mê Truyện Dịch
Hành vi cưng chiều của Cố Bắc Thần rơi xuống, kéo An Noãn Noãn xoay người lại: "Chúng ta đi gặp con trai trước, lát nữa người đông sợ không có thời gian chăm sóc hai nhóc con."
An Noãn Noãn cố gắng đấu tranh: "Làm thế trận lớn như vậy, em nghĩ đầu tóc và trang điểm, Bối Bối và Văn Tinh Tinh, Triệu Tử Khanh bọn họ có thể hoàn thành tốt được."
"Vớ vẩn, mấy tên thợ dỏm đấy làm sao mà được, đây là bữa tiệc trăm ngày của con trai chúng ta, là một dịp vô cùng trang trọng, đùa cái gì vậy."
An Noãn Noãn thật sự không muốn giả câm giả điếc, đột nhiên dừng bước lại, nhìn Cố Bắc Thần nói: "Chu Hiểu kia đến sớm vậy làm gì?"
Cố Bắc Thần đầu tiên là sững sờ một lúc, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý, mò cằm nhìn An Noãn Noãn, cuối cùng chế nhạo nói: "Cái này hả! Chuyện này anh cũng không rõ, hay là, em đi hỏi thử?"