Còn có một buổi sáng nào đó, người nào đó phát hiện mẹ anh ra khỏi phòng liền lén lút vào phòng của An Noãn Noãn, đợi khi Từ Phượng Chi bưng một bát cháo đi vào, quân đoàn trưởng mặt dày nào đó lại không đóng cửa phòng ngủ, hai tay giữ chặt mặt người phụ nữ mang thai nào đó hôn điên cuồng, suýt chút nữa dọa c.h.ế.t Từ Phượng Chi rồi!
Từ đó, Từ Phượng Chi không tiếp tục cho phép con trai ở riêng với An Noãn Noãn nữa.
Cố Bắc Thần khi bị mẹ anh làm cho tức giận liền phát khùng lên, Vương Tranh vội vàng đi tới, ghé bên tai của Cố Bắc Thần nói thầm hai câu, Cố Bắc Thần lúc này mới khẽ nhíu mày, bỏ An Noãn Noãn ra, cố ý nhìn Từ Phượng Chi: "Đây cho mẹ. Cháu mẹ ra đời mấy người ôm lấy, nhớ trả vợ cho con. Đúng thật là." Sau đó, liền cùng với Vương Tranh vội vã rời đi.
An Noãn Noãn nghi ngờ: "Mẹ ơi, con làm sao cảm thấy Bắc Thần gần đây là lạ?"
Từ Phượng Chi cũng nhìn ra con trai và Vương Tranh len la lén lút, nhưng bà vẫn là đỡ lấy An Noãn Noãn giả vờ ung dung nói: "Đừng nghĩ nhiều. Bắc Thần từ khi vào trường quân đội đến nay vẫn luôn như vậy, không có gì kỳ lạ. Nhiệm vụ của con chính là bảo đảm mình không có chuyện gì là được."
Trong phòng của Cố Bắc Thần vừa mới được khử trùng, đang chuẩn bị đồ dùng để buổi chiều xoa bóp cho Cố Bắc Thần. Sau khi nhìn thấy Cố Bắc Thần và Vương Tranh, giọng điệu của nhân viên mang theo ý cười: "Xin chào quân đoàn trưởng Cố, xin chào đại đội Vương!" Lời phía sau còn chưa nói đã bị Cố Bắc Thần chặn lại: "Tiểu Mẫn đi ra ngoài một chút trước đi."
"Vâng, quân trưởng." Tiểu Mẫn nhanh chóng bưng cái đĩa đi ra ngoài.
"Tình hình thế nào?" Giọng nói của Cố Bắc Thần rõ ràng mang theo chút tức giận.
Vương Tranh cảm thấy buồn cười, đại ca tại sao lại ngây thơ như con nít vậy. Mẹ anh không cho anh và An Noãn Noãn ở riêng với nhau thôi sao, anh tức giận đến mức như vậy sao!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3242-co-ta-du-sao-cung-la-thanh-mai-truc-ma-cua-anh.html.]
Vương Tranh đại khái biết một chút chuyện của An Noãn Noãn và Đường Thần cho nên hệ thống lại cách diễn đạt ngôn từ. Lúc này mới rất lưu loát nói: "Đại ca, vừa rồi cậu ba của Thịnh Đường gọi điện thoại tới, nói tối nay bảy giờ anh ta đến Thượng Hải, hẹn gặp mặt anh."
Vạch đen trên trán Cố Bắc Thần đều nổi hết cả lên: "Anh ta hẹn tôi có việc gì?"
Vương Tranh biết đại ca của nhà anh ta chính là một người hay ghen, nhưng im lặng một lúc vẫn nói một câu: "Cậu Đường nói, nói là chuyện của chị dâu."
Cố Bắc Thần lông mày nhíu càng thêm chặt hơn: "Là chuyện của An Noãn Noãn? Anh ta nói trong điện thoại như vậy?"
"Đúng vậy, anh ta nói như vậy đó." Vương Tranh chắc nịch nói.
Tám giờ tối, một nhà ăn bên sông, Cố Bắc Thần và Vương Tranh đều ăn mặc bình thường, không có cách nào, cho dù là đi ra ngoài im lặng như vậy nhưng khi đi qua phòng khách tầng một, vẫn là gây nên một trận rắc rối không nhỏ!
Mê Truyện Dịch
Vương Tranh ngồi ở ghế sô pha cách đó không xa đọc báo, lướt điện thoại. Cố Bắc Thần và Đường Thần ngồi đối diện nhau. Hai người sau khi chào hỏi đơn giản vài câu, Đường Thần vào chủ đề chính, nói một lượt chuyện của Thang Mễ và Mạnh Dĩnh Đào, rót cho Cố Bắc Thần một cốc nước: "Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy phải nói cho Cố soái một tiếng mới được, không biết Cố soái định làm gì tiếp theo?"
Cố Bắc Thần nheo mắt lại, cảm thấy hành vi này của Mạnh Dĩnh Đào có chút kỳ lạ? Cho tới cả Thang Mễ? Cố Bắc Thần khẽ cau mặt đưa tay lên xoa nhẹ ấn đường: "Thang Mễ, tạm thời không động đến cô ta, giữ lại còn có tác dụng." Dứt lời, Cố Bắc Thần cong môi lên nhìn Đường Thần: "Nhưng tôi vẫn lo lắng sau này ngộ nhỡ có một ngày như vậy, Đường thiếu lại không nỡ. Dù sao người phụ nữ kia cũng là thanh mai trúc mã của anh."