Thực ra, người nhà họ Cố đến, An Noãn Noãn đã biết, Khương Vân Phong vẫn đứng về phía An Noãn Noãn, dù sao thì anh ta cũng là người của Cố Bắc Thần. Nói trắng ra, anh ta sẽ không nghe lệnh của những người còn lại trong gia đình nhà họ Cố.
Vì vậy, y tá nói gì đó, An Noãn Noãn giật giật lông mi nói: “Vậy thì để một mình lão phu nhân vào đi!” Cô thật sự không muốn ứng phó với bất cứ ai cả, không muốn nói chuyện, chỉ là muốn yên tĩnh, tự an ủi, không muốn phải nghĩ nhiều, ảnh hưởng xấu đến thai nhi, coi như anh đã c.h.ế.t đi.
Nếu thực sự c.h.ế.t rồi, chẳng lẽ cô sẽ không sống nữa sao? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn phải sống tiếp, vì hai đứa con trong bụng!
Vì vậy, đừng nghĩ ngợi lung tung, hãy nghĩ đó là số phận của mình!
Sau khi y tá đi ra lần nữa, cô ta liếc nhìn những người khác ngoài cửa: "Cô ấy nói, để cho lão phu nhân vào đi!"
Từ Phượng Chi từ từ hạ mắt lại nhìn y tá: “Chúng ta có thể đợi ở bên ngoài được không?”
Cô y tá đưa mắt nhìn Khương Vân Phong: "Anh Khương, không ồn ào nữa là được."
Lão thái thái tóc bạc đi theo cô y tá nhỏ đi vào phòng bệnh, An Noãn Noãn mím chặt môi, đôi mi đang nhắm nghiền run rẩy vài cái, không đợi cô chuẩn bị trong lòng thì Lão thái thái đã bước tới ôm chặt lấy tay cô, nhấn giọng, thận trọng, thì thầm: "Noãn Noãn ...!"
Mê Truyện Dịch
“Ưm?” An Noãn Noãn khẽ ậm ừ rồi từ từ mở mắt ra, mặc dù lúc này cô cảm thấy mình đang giở thói xấu với một bà lão, nhưng cô không thể chấp nhận sự quan tâm đột ngột của người nhà bọn họ! Vào thời điểm cô khó khăn nhất, thì họ đang ở đâu?
Nếu không phải cô mang thai đứa con của gia đình bọn họ, thì có lẽ họ đã quên mất còn có một người sống như cô rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2961-thoi-dai-nhin-mat-nhin-than-phan.html.]
Khi cô thực sự nhìn thấy khuôn mặt của lão thái thái, An Noãn Noãn vẫn không thể đành lòng. Đã nửa năm không gặp, sao lão thái thái lại như thế này? Cô nhớ rằng trước đây tóc của bà ấy dù đã bạc, nhưng làn da và tâm trạng trên khuôn mặt của bà rất tốt!
Bây giờ, nếp nhăn trên mặt đặc biệt sâu, ánh mắt cũng không còn sáng như trước, cảm giác đầu tiên đối với An Noãn Noãn chính là đôi mắt của lão phu nhân có chút m.ô.n.g lung, khi nhìn cô thì ngẩn người ra. Nở nụ cười nhẹ nhàng khi nhìn cô, ngay cả đôi mắt cũng đang cười!
Một già một trẻ nhìn nhau trong chốc lát, An Noãn Noãn cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, nắm lại tay lão thái thái, nhàn nhạt nói: “Bà nội… sao bà lại ở đây?” Lời nói rơi xuống, cô cử động cơ thể và muốn ngồi dậy.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, nằm đi, nằm đi, bà nội chỉ cần tới xem cháu cùng đứa nhỏ, không có chuyện gì là tốt rồi!” Bà lão có chút ôn nhu nói, trong mắt còn có chút mờ mịt.
Rốt cuộc An Noãn Noãn cũng không thể nhẫn tâm khó xử bà lão, người ép cô rời đi không phải là lão phu nhân, chưa kể lão phu nhân đã luôn đối xử rất tốt với cô. Nghĩ như thế nên An Noãn Noãn cầm lấy tay bà đặt lên bụng, sờ sờ qua chăn bông: "Bà nội, bà sờ thấy chưa?"
Lão thái thái gật đầu lia lịa: "Ừm, bà sờ rồi, đúng là hai đứa?"
“Vâng, là hai đứa!” An Noãn Noãn cũng không có chút nào kinh ngạc, dù sao nhà cô vốn có di truyền sinh đôi, cho nên mang thai đôi cũng không có gì kỳ quái.
Bà cụ mới có vẻ mặt vui mừng, sờ sờ nhìn An Noãn Noãn: "Bà nội có thể vạch chăn bông lên xem được không?"
“Đương nhiên có thể!” An Noãn Noãn đột nhiên cảm giác được gặp lại lão thái thái hiền lành kia!
Nhìn thấy lão phu nhân đã lâu không đi ra, Từ Phượng Chi và Cố Bối Bối có chút lo lắng.