Ngay sau đó, Văn Tinh Tinh thấy rõ ràng khóe miệng của tên Mạc Thành Phi kia thoáng cong lên như có như không, lập tức hiểu ngay anh ta cố ý, bèn xụ mặt chẳng muốn đả động gì đến anh ta nữa.
Cô gái nào đó vừa rồi còn khờ dại suýt chút nữa là nói với Mạc Thành Phi rằng cô tên Văn Tinh Tinh đấy, may mà không lanh mồm lanh miệng như vậy, chứ không thì có lẽ phải đập đầu vào tường mất.
Mạc Thành Phi tiếp tục nói chuyện với An Noãn Noãn: "À đúng rồi, Văn Tinh Tinh nói là bảo chị sau này đừng gọi tôi là anh nữa, thế thì sẽ xảy ra chút lộn xộn vai vế giữa chúng tôi, vậy nên tôi và Văn Tinh Tinh cùng gọi chị là chị dâu nhé~"
An Noãn Noãn cười: "Vậy thì tốt rồi! Tôi cũng đợi Văn Tinh Tinh gọi tôi là chị dâu lâu lắm rồi~"
Trò chuyện được vài câu, An Noãn Noãn nghe ra Mạc Thành Phi nói chuyện cũng rất khó nhọc, nghĩ thôi cũng biết, thương tích của anh ta chắc chắn không nhẹ, bèn nói: "Vậy tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi, anh cũng đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi, đưa điện thoại cho Văn Tinh Tinh là được rồi!"
"Cô ấy đi ra ngoài lấy thuốc rồi, chị dâu, vậy, tôi cúp máy nhé, chị nhất định, nhất định đừng, sốt ruột..."
"Ừm, tôi không sốt ruột, chúng ta không sốt ruột, anh ấy sẽ trở về thôi!"
Cùng lúc này, dư chấn ở khu vực phía Tây và Tây Tạng đã bắt đầu chuyển biến theo chiều hướng tốt, thời tiết cũng không trắc trở đến thế nữa, công việc tìm kiếm cứu hộ và phòng chống thiên tai cũng thuận lợi hơn nhiều.
Người cuối cùng được vứu vớt từ trong đầm lầy, là do Cố lão tướng quân tự mình chỉ huy tuyến đầu cấp cứu, nghe nói ông ấy và con trai Cố Vỹ Thành đích thân chỉ huy tìm kiếm cứu hộ ngay tại hiện trường.
Bên ngoài phòng phẫu thuật được xây tạm thời, có lực lượng quân đội hùng hậu canh gác, sau khi một y tá báo cáo tình hình kết quả bên trong cho mấy vị thủ trưởng đang đợi bên ngoài, bác sĩ phụ trách liếc nhìn Cố lão tướng quân mặt mày hầm hầm, khẽ lắc đầu: "Lão tướng quân, thuộc hạ đáng chết..." Dứt câu, bác sĩ nọ “phịch” một tiếng quỳ gối với Cố lão gia tử, người khác sao có thể không hiểu tình trạng bên trong chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2931-mao-hiem.html.]
Xem ra vị Thiếu soái nhà họ Cố đã hết cách cứu chữa rồi!
Một khi tin tức này lan truyền ra, ắt hẳn sẽ có người vui sướng có người ưu buồn, nhưng mà bà cụ và con dâu, với lại cô gái sắp sinh con cho nhà bọn họ ở Thượng Hải, họ phải làm sao đây?
Cố lão tướng quân dùng tay ra hiệu: "Không trách cậu, đứng dậy."
Câu nói ấy vừa dứt, Cố Vỹ Thành đã lảo đảo được người khác dìu đỡ, Cố lão gia tử cau mày, bảo với vị bác sĩ quỳ dưới đất: "Dẫn tôi vào xem." Nói rồi, lão gia tử ngoảnh đầu lại liếc nhìn đám cấp dưới của mình cùng với mấy ông cụ, cuối cùng ánh mắt già nua nhưng sắc bén rơi vào khuôn mặt của vị tham mưu trưởng đã theo ông một đời: "Xử lý theo quy trình, sau khi xong xuôi, tháo dỡ trạm cấp cứu quân dụng tạm thời ở đây. Thông báo cho các đơn vị, dựa theo kế hoạch ban đầu, về nơi đóng quân của mình đợi lệnh."
Cố Vỹ Thành đi theo lão gia tử vài bước, hai cảnh vệ chặn Cố Vỹ Thành lại theo sự ra hiệu của lão gia tử.
"Tôi là ba của Cố Bắc Thần..." Miệng Cố Vỹ Thành run run, bực tức nói.
Hai lính cảnh vệ điều dưỡng vô cảm, nhìn cũng không nhìn Cố Vỹ Thành: "Thực xin lỗi, chúng tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh theo chỉ thị của thủ trưởng. Bất kỳ người nào ở đây, nếu không có chỉ thị từ Tổng tư lệnh cấp cao, thì không được phép vào trong."
Vài phút sau, Cố lão tướng quân đi ra khỏi phòng phẫu thuật tạm thời, nói với tất cả các quân binh đứng bên ngoài không đi.
Mê Truyện Dịch
"Bắc Thần, thương tích vô cùng nghiêm trọng, máy bay của quân khu ngay lập tức sẽ đưa nó đến bệnh viện lục quân ở kinh đô để phẫu thuật, xin mọi người hãy về cho! Kiếp nạn lớn lần này, sống c.h.ế.t phụ thuộc vào số của nó."