Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TỐNG NGÂN SƯƠNG - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-07-02 05:04:07
Lượt xem: 2,209

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ trước đến nay, Tiêu Thử Ngưng luôn xử sự công bằng, không quá tay, cũng không dung túng — vậy mà lần này, hắn đã vì ta mà phá lệ.

 

Hoàng đế phê chuẩn.

 

Và ta… đã đích thân đến đại lao, tiễn thúc phụ một đoạn đường cuối.

 

Hiện tại, ta vẫn là Tống Ngân Sương.

 

Tiêu Thử Ngưng — lần này không biết đã phá vỡ bao nhiêu nguyên tắc làm người, thậm chí đến cả chuyện khi quân, cũng vì ta mà dám phạm.

 

Chính là với gương mặt này, ta đến gặp thúc phụ lần cuối.

 

Hắn cầu xin ta cho một gói thuốc độc, để hắn khỏi phải chịu cảnh lăng trì đau đớn.

 

Mà ta thì bật cười, đến rơi cả nước mắt:

 

“Thì ra… thúc phụ cũng biết lăng trì là gì à?”

 

“Ta còn tưởng thúc phụ không biết, nên mới dâng tấu xin Hoàng thượng dùng hình phạt ấy xử tử phụ thân ta.”

 

Ánh mắt thúc phụ trợn lớn, run rẩy nhìn ta:

 

“Ngươi… là ngươi! Tống Ngân Sương!”

 

Ta mỉm cười:

 

“Đúng thế, ta chính là Tống Ngân Sương. Nếu là Tống Huỳnh, e là hôm nay ngươi cũng không đủ tư cách để nàng đến tiễn ngươi đoạn đường cuối.”

 

Ánh mắt thúc phụ lập tức phủ đầy tuyệt vọng.

 

Mà ta… cũng không quên mục đích mình đến đây. Ta đưa tay, truyền vào cơ thể hắn một luồng quỷ lực.

 

Có được phần quỷ lực này, trước khi chịu đủ ba nghìn đao, hắn sẽ không thể ngất đi.

 

Tiếng gào xé họng của thúc phụ vang lên sau lưng, còn ta… không ngoảnh đầu lại lấy một lần.

 

Đây chính là cảm giác… báo được đại thù ư?

 

Nhưng sao ta chẳng thấy vui vẻ gì.

 

Ta chỉ muốn… được quay về tiểu viện năm xưa, cùng phụ thân và mẫu thân, ngồi đung đưa trên chiếc xích đu nhỏ.

 

Trước khi quay về Tống phủ, thực ra ta từng ghé qua một chuyến ở bãi tha ma.

 

May mà tới sớm, vẫn còn kịp tìm được t.h.i t.h.ể của phụ thân và mẫu thân.

 

Ta chọn cho họ một nơi non xanh nước biếc, tự tay mai táng, rồi khẽ nói với họ — đợi con quay lại.

 

Mà giờ đây… ta thật sự sắp được quay lại rồi.

 

Sau khi trở về Tiêu phủ, việc đầu tiên ta làm là thay một bộ y phục sạch sẽ, rồi ra sân ngồi phơi nắng.

 

Ngả đầu trong lòng Lý ma ma, ta nũng nịu quấn lấy bà một lúc, cuối cùng cũng nghe được vài câu chuyện thời thơ ấu của phụ thân.

 

Cảnh xuân yên ả.

 

Chỉ là ở không xa, ta đã nhìn thấy quỷ sai đứng chờ — họ đã đợi ta rất lâu rồi.

 

Chẳng đợi đến khi thiên lôi giáng xuống đánh c.h.ế.t ta, lại đợi đến lúc quỷ sai run lẩy bẩy tự mình tìm đến cửa.

 

Ta lấy cớ muốn ra ngoài một lát, dưới ánh mắt phức tạp của Tiêu Thử Ngưng, ta lặng lẽ rời đi.

 

Đến trước mộ phụ mẫu, ta mới từ thân thể Tống Huỳnh thoát ra.

 

Hai quỷ sai đều trong tư thế phòng bị đầy đủ, như thể sợ ta oán khí quá nặng, sẽ nổi điên lên rồi trút giận vào họ.

 

Thật ra… đôi khi ta cũng cảm thấy buồn cười.

 

Trở thành lệ quỷ, mang đầy sát khí, lại không được báo thù — vậy những oán hận ấy rốt cuộc biết trút vào đâu?

 

Nếu đã như vậy, thì trở thành lệ quỷ… còn có nghĩa lý gì?

 

Ta bật cười khổ, chẳng bao lâu sau đã bị đưa đến trước mặt Diêm Vương.

 

Lần đầu tiên ta được gặp ngài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tong-ngan-suong/chuong-7.html.]

Ngài mặc váy đỏ, là một nữ tử khoảng chừng ngoài hai mươi, nhan sắc xinh đẹp, lại mang theo khí độ không thể xem thường.

 

Ta đợi ngài tuyên phạt.

 

Nhưng ngài chỉ mỉm cười:

 

“Hay lắm, Địa phủ chúng ta lại có thêm một nhân viên mới rồi!”

 

“Ngươi có chí hướng công tác gì không? Ví dụ chỉ muốn vào Luân Hồi Ty, không chấp nhận điều đi nơi khác chẳng hạn?”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của nàng, ta sững sờ đứng đó, chưa kịp thốt thành lời.

 

Ta từng nghe nói, sau khi trở thành lệ quỷ có thể được chiêu mộ làm nhân viên Địa phủ, nhưng ta đã g.i.ế.c người rồi… chẳng lẽ vẫn còn cơ hội sao?

 

Trong lòng ta đầy nghi hoặc.

 

Chẳng lẽ Diêm Vương vẫn chưa biết chuyện? Không lý nào…

 

Đang nghĩ dở, thì tay ta đã bị nhét cho một tờ… đơn xin việc.

 

“Cần gì thì cứ viết lên đây, ta sẽ cố gắng đáp ứng.”

 

Lúc ấy ta đang nhìn vào mục “Nhận xét sắc bén của Diêm Vương” trên đơn, liền sững sờ tại chỗ.

 

Chỗ đó viết thế này:

 

“Lệ quỷ này mang chín tầng sát khí mà vẫn giữ được lý trí, chỉ g.i.ế.c vài tên cầm thú để trút giận. Thật là nhân tài hiếm có mà Địa phủ đang rất cần!”

 

Diêm Vương còn nháy mắt với ta, rồi nghiêm túc ho nhẹ một tiếng:

 

“Phải rồi, lệ quỷ các hạ, giờ ngươi cần chọn cho mình một cái tên.”

 

Ta vẫn còn ngẩn người, nhưng tay đã không chút do dự viết xuống ba chữ: Tống Ngân Sương.

 

Diêm Vương hài lòng gật đầu, rồi lục trong ngăn bàn ra một chùm chìa khóa đưa cho ta:

 

“Đây là nơi ở phân cho nhân viên Địa phủ, trong lúc đơn xin việc còn đang xét duyệt, ngươi có thể tạm trú với thân phận ứng viên dự bị.”

 

Nàng lại bổ sung thêm một câu:

 

“Phòng ba gian, có thể ở cùng với các lệ quỷ khác.”

 

Ban đầu ta cũng chẳng để tâm mấy đến câu ấy, cho đến khi thấy ánh mắt Diêm Vương… như sắp tóe ra lửa.

 

Thấy ta vẫn chưa hiểu, nàng dứt khoát tát thẳng một cái đẩy phắt tên quỷ sai đang đè lên lưng ta:

 

“Luân hồi ít nhất cũng phải chờ mười lăm ngày, giờ ngươi đến Luân Hồi Ty thử xem, biết đâu còn gặp lại người quen đấy!”

 

“Lên làm lệ quỷ đâu có dễ, giờ lại có đặc quyền bảo lãnh người thân không cần luân hồi, được phép ở cùng — đúng quy định của Địa phủ đấy nhé.”

 

Nghe xong lời nàng, ta gần như bay thẳng ra ngoài.

 

Trong hàng chờ chuyển kiếp, dưới sự giúp đỡ của người bạn cũ Mạnh Bà, ta đã tìm thấy… phụ thân và mẫu thân.

 

“Sương nhi!”

 

Có lẽ… đó chính là sợi dây gắn kết. Dù ta không mang dáng vẻ phàm trần nữa, phụ mẫu vẫn nhận ra ta ngay.

 

Khó khăn lắm mới chen được ra khỏi dòng người, ta muốn cảm ơn Mạnh Bà, bà chỉ vỗ vai ta:

 

“Đừng khách sáo, biết đâu sau này chúng ta còn là đồng nghiệp.”

 

Trở về, ta gần như dính chặt lấy phụ mẫu không rời.

 

Lúc ấy, chiếc điện thoại dùng chung ở Địa phủ mà Diêm Vương phát cho ta bỗng reo lên một tin nhắn:

 

“Thông báo: Gửi các lệ quỷ mới thăng cấp, nếu còn oán khí chưa tiêu, có thể đến tầng thứ mười tám của địa ngục tìm những kẻ quen cũ bị đày xuống để trút giận. Đường lên gian nan, đừng để nghẹn khuất trong lòng.”

 

Ta bật cười.

 

Phải rồi.

 

Không được g.i.ế.c người — nhưng Địa phủ nào cấm g.i.ế.c quỷ.

 

Hết.

 

Loading...