TỐNG NGÂN SƯƠNG - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-02 05:02:45
Lượt xem: 2,431
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta chìm sâu dưới đáy sông, mặc cho nước lạnh cuốn lấy thân mình.
Ta hận.
Ta hận đến tận xương tủy.
Tiếng sấm nổ vang trời, mưa bão đổ xuống như trút, ta chầm chậm mở mắt ra.
Ở đằng xa có hai quỷ sai đang đứng đó, vẻ mặt mang chút sợ hãi.
Mà ta thì chẳng buồn để tâm đến họ, chỉ quay đầu bước đi.
Quỷ sai quản quỷ hồn, quản cả ác quỷ, nhưng duy chỉ có lệ quỷ là không quản được — cũng không dám quản.
Chắc giờ này, bọn họ đã quay về báo tin rồi.
Nhìn dáng vẻ đáng sợ của bản thân sau khi hiện nguyên hình, ta khẽ bật cười lạnh.
Nơi này vô cùng xa lạ, ta không rõ bản thân đã bị dòng nước cuốn trôi đến đâu.
Thế nhưng ngay khi còn đang nghĩ ngợi, ta bỗng cảm nhận được một luồng chấp niệm mạnh mẽ — như đang kéo lấy ta, lôi về phía đó.
Lệ quỷ sống nhờ oán hận và chấp niệm, cảm giác lúc ấy, tựa như đã ba ngày chưa ăn — ta không cách nào khống chế, chỉ có thể theo bản năng lao đến.
Vậy mà khi vừa tới nơi, cảm giác ấy liền biến mất.
Trước mắt ta là một cô bé gầy yếu, lúc này đã tắt thở từ lâu.
Tuy chưa kịp hấp thu được bao nhiêu oán khí, nhưng vẫn có được một chuyện ngoài mong đợi.
Quỷ hồn nếu không có thân xác thì không thể ở lại dương gian quá lâu. Cảm thấy hồn phách sắp yếu đi, ta lập tức nhập hồn vào xác của cô bé ấy.
Ta từng hứa với phụ thân, sẽ làm người lương thiện.
Thế nhưng nay — ai cũng đừng mong được sống yên.
…
Ta mượn sức lệ quỷ, chỉ trong một ngày đã tìm được đường về phủ họ Tống.
Người ra mở cổng là lão quản gia họ Tề. Nhìn thấy ta, ông ta như gặp phải quỷ thần:
“Ngân… Ngân Sương tiểu thư?”
Ta không bất ngờ với phản ứng đó.
Trước khi nhập vào thân xác này, ta đã cố ý khiến khuôn mặt trở nên giống đời trước đến chín phần.
Nhưng hiện tại, ta không phải Tống Ngân Sương.
Ta ngấn lệ, nghẹn ngào nói:
“Quản gia bá bá… con là Tống Huỳnh… người có thể dẫn con đi gặp phụ thân không?”
Nghe thấy tiếng động, người trong phủ lũ lượt kéo ra.
Khi thúc phụ và lão phu nhân trông thấy ta, cả hai đều sửng sốt đến thất thần. Thúc mẫu thì giơ tay chỉ ta hồi lâu mà không nói nên lời.
Ta thì lảo đảo nhào vào, nước mắt như mưa:
“Phụ thân! Tổ mẫu!”
“Thổ phỉ kéo đến thôn trang, chúng con đã giao toàn bộ ngân lượng, thế nhưng chúng vẫn không chịu buông tha, tất cả mọi người đều bị sát hại! Chỉ mình con… được ma ma liều c.h.ế.t che chở, mới có thể trốn thoát…”
Vừa nói, ta vừa vén tay áo, để lộ ra bớt son nơi cổ tay.
“Ngày xa cách đã lâu, dù phụ thân và tổ mẫu không nhận ra con… chẳng lẽ lại không nhận ra dấu bớt này sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tong-ngan-suong/chuong-3.html.]
Giữa làn nước mắt lăn dài, ta trông thấy thúc mẫu siết chặt khăn tay, đáy mắt đầy hoảng loạn xen lẫn ghét bỏ.
Thúc phụ ban đầu còn hoài nghi, nhưng khi nhìn thấy dấu bớt ấy, vẻ mặt liền dịu đi rõ rệt.
“Con là… Huỳnh nhi?”
Thúc phụ cẩn thận dò hỏi.
Ta vừa khóc vừa gật đầu, lòng dạ rối như tơ vò.
Ký ức của thân thể này, ta đều đã tiếp nhận trọn vẹn, vì vậy mọi chuyện ta đều biết cả.
Tống Huỳnh — là con gái ngoài giá thú mà thúc phụ cùng một ả kỹ nữ trong hoa lâu sinh ra. Ngay khi vừa chào đời, nàng ta đã bị đưa tới biệt viện ngoài thành, cũng chính là đường tỷ của ta.
Nói cho cùng, có lẽ do giữa ta và nàng còn chút huyết thống, nên thân thể này không bài xích ta.
Nhưng khi nhớ đến những ký ức của Tống Huỳnh, n.g.ự.c ta lại như bị ai dùng kim đ.â.m từng nhát — đau đến không thở nổi.
Thúc mẫu… quả thực ác độc đến tận xương.
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt thúc mẫu, đợi lúc chắc chắn chỉ mình bà ta trông thấy, liền không chút kiêng kỵ nhếch môi cười khiêu khích.
“Phu quân, con bé đó…”
Thúc mẫu không kìm được, suýt chút nữa thì bật thốt, nhưng vừa mở miệng đã bị lão phu nhân kéo tay ngăn lại.
“Im miệng! Dù ngươi có ghét đứa con hoang của ả kỹ nữ kia đến đâu, thì giờ tình thế đang cần đến nó. Tốt hơn hết là ngươi nên biết điều một chút cho ta!”
Hai người tuy nói nhỏ, nhưng với ta lúc này lại nghe rõ mồn một.
Ta còn đang nghi ngờ, thì một tiểu tư bước nhanh vào bẩm báo:
“Bẩm chủ nhân, Tiêu đại nhân lại đến rồi ạ.”
Sắc mặt thúc phụ lập tức thay đổi, còn lão phu nhân thì dịu dàng quay sang ta, nở một nụ cười:
“Huỳnh nhi ngoan, theo tổ mẫu vào hậu viện thay bộ y phục sạch sẽ đã.”
Ta ngâm mình trong bồn nước, bên ngoài náo động không yên. Nhân lúc ấy, ta lặng lẽ tách ra một phần hồn phách, theo dõi động tĩnh phía tiền viện.
Sau khi ta rời đi, thúc mẫu lập tức định nói lại mọi chuyện với thúc phụ, nhưng chưa kịp thốt lời đã bị ông đẩy mạnh sang một bên.
“Cút! Nếu không phải ngươi nhất quyết ra tay với Tống Ngân Sương, thì sao lại ra nông nỗi như hôm nay?!”
Thúc mẫu bị mắng đến choáng váng, một lúc sau mới phản ứng lại, giọng đầy bất mãn:
“Chẳng phải hôm đó chính chủ quân cũng đã đồng ý cho ta ném Tống Ngân Sương xuống sông hay sao?”
“Có ai ngờ được Tiêu Thử Ngưng lại là con trai của Lý ma ma cơ chứ!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Giờ thì hay rồi, cái tên Diêm Vương sống đó như thể bám chặt lấy ta vậy. Nếu không giao được Tống Ngân Sương ra, rắc rối to rồi!”
Thúc phụ bực bội oán than, vội vã bước nhanh về phía tiền sảnh.
Nghe nhắc đến cái tên “Tiêu Thử Ngưng”, ta cũng chợt nhớ lại người này.
Tiêu Thử Ngưng — Chỉ huy sứ của Khinh Y Vệ. Khi phụ thân ta bị đẩy ra chịu tội thay, người âm thầm truy tìm chứng cứ để lật lại vụ án… chính là hắn.
Còn Lý ma ma…
Ta thoáng chua xót.
Giờ này lẽ ra bà phải được an nhàn dưỡng lão, vậy mà vì ta lại phải vất vả ngược xuôi.
Nếu Tiêu Thử Ngưng không phải con ruột bà, thì với thân phận một bà lão già yếu, e rằng chỉ vừa mở miệng xin người… đã khó sống rồi.