Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TỐNG NGÂN SƯƠNG - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-02 05:02:29
Lượt xem: 2,390

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc thúc phụ cùng đám người chạy tới, cánh tay nữ tỳ kia đã bị ta cắn toạc ra một mảng thịt.

 

“Bẩm chủ quân, là một người lạ mang tới. Hắn còn nhắn lại một câu.”

 

Thúc phụ suốt từ đầu đã cau mày, nghe vậy càng siết c.h.ặ.t c.h.â.n mày đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi:

 

“Hắn nói gì?”

 

Tên tiểu tư run rẩy đáp:

 

“Người đó nói… mong đại nhân tự lo lấy thân.”

 

Thúc phụ bật cười lạnh.

 

“Hay lắm… hay lắm! Giờ thì sốt sắng cắt đứt quan hệ sao? Nếu chuyện này mà bại lộ, đừng hòng có ai chạy thoát!”

 

Thúc phụ hất tay áo bỏ đi, rõ ràng chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến ta. Chỉ có thúc mẫu, lúc rời đi, lại quay đầu nhìn ta thật lâu.

 

Ma ma theo hầu bên cạnh thúc mẫu lập tức hiểu ý, không nói không rằng kéo ta lôi đi.

 

Toàn thân ta đẫm máu, lòng vẫn chưa thể tin nổi những gì mình vừa thấy.

 

Không thể nào. Làm gì có chuyện nhanh đến vậy?

 

Dẫu có người ngầm ra tay thúc đẩy, cũng không thể nhanh đến thế được… nhất định là không thể…

 

“Ngươi hận ta sao?”

 

Tiếng thúc mẫu vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu.

 

Bà ta ngồi ngay ngắn trên ghế, hiển nhiên đang đợi câu trả lời của ta.

 

Thúc mẫu hiểu rất rõ — ở chốn hậu viện này, mười ba tuổi đã chẳng còn là trẻ nhỏ, đúng là cái tuổi bắt đầu khắc ghi mọi chuyện vào tim. Nếu bởi chuyện này mà sinh oán hận, sau này khó tránh đại họa.

 

Nhưng nhìn điệu bộ thản nhiên của bà ta lúc này, có vẻ cũng không thật lòng chờ ta trả lời điều gì.

 

Hoặc có lẽ, bất kể ta nói gì, bà ta cũng sẽ tìm cách diệt trừ ta.

 

Vì thế, ta khẽ mỉm cười:

 

“Sao lại hận được chứ?”

 

“Đại ân đại đức của thúc phụ và thúc mẫu, Sương nhi đều ghi tạc trong lòng.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Ta cúi đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn, hẳn lúc này thúc mẫu đã nghĩ ta là đứa trẻ tâm cơ thâm trầm.

 

Nhưng thực ra, ta chẳng có bao nhiêu tâm cơ cả.

 

Thừa lúc mọi người sơ ý, ta bất ngờ rút trâm cài trên đầu, đ.â.m thẳng vào hốc mắt thúc mẫu:

 

“Để báo đáp ân tình, những gì thúc phụ thúc mẫu làm với phụ mẫu ta… Sương nhi sẽ hoàn trả gấp bội!”

 

“A a a a!”

 

Thúc mẫu ôm mặt đau đớn gào thét, ta thì bị người đè xuống đất, đầu không biết bị kẻ nào giẫm mạnh lên.

 

Nhưng ta chẳng buồn kêu đau, giọng vẫn lạnh băng:

 

“Nếu các ngươi không trừ được ta, ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi!”

 

Ta bị đánh ngất.

 

Lúc tỉnh lại, trời đã tối đen như mực. Thúc mẫu dẫn người kéo ta ra tận bờ sông.

 

“Hắt nước cho nó tỉnh! Tuyệt đối không thể để con tiện nhân này c.h.ế.t nhẹ nhàng như vậy!”

 

Giọng thúc mẫu đã không còn chút gì là đoan trang như mọi khi, chỉ còn lại cơn giận dữ đến nghẹn họng. Dù sao thì cú đ.â.m bằng trâm kia, hẳn đã hủy nát con mắt của bà ta.

 

Vừa mở mắt ra đã thấy cảnh này, ta chỉ khẽ cười, bình tĩnh thốt một câu.

 

Câu này, dù thế nào cũng phải nói:

 

“Thúc mẫu à.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tong-ngan-suong/chuong-2.html.]

 

“Sương nhi sẽ thường xuyên quay về thăm mọi người.”

 

Thúc mẫu bật cười lạnh:

 

“Được thôi! Chỉ cần ngươi dám quay lại, mỗi lần ngươi trở về, ta sẽ g.i.ế.c ngươi thêm một lần nữa!”

 

Nói rồi liền ra lệnh cho người ném ta xuống sông.

 

Nước sông cuộn xiết, thân thể ta lại trọng thương, ắt hẳn không thể sống nổi.

 

Nhưng thúc mẫu vẫn chưa yên tâm — bà ta trói c.h.ặ.t t.a.y chân ta, lại buộc thêm tảng đá lớn, rồi mới ném xuống.

 

Ta không sợ chết.

 

Vốn dĩ, đây là con đường ta đã chọn từ đầu cho kiếp này.

 

Mang thân nữ nhi, lại sinh vào thời đại ăn thịt người này, muốn c.h.ế.t toàn thây còn khó, nên việc ta cầu một cái c.h.ế.t thảm cũng là điều hợp lẽ.

 

Thế nhưng không hiểu vì sao, khi cái c.h.ế.t thực sự cận kề, lòng ta lại có chút không cam tâm.

 

Chỉ một chút nữa thôi…

 

Chỉ một chút nữa, có lẽ ta đã có thể sống một đời trọn vẹn.

 

Buồn cười thật.

 

Rõ ràng vì muốn sớm hóa thành lệ quỷ, ta mới chọn đến thế gian này.

 

Vậy mà đến lúc thực sự phải chết, ta lại cứ muốn được sống thêm vài năm… rồi lại thêm vài năm nữa…

 

Ta là ác quỷ có tên trong sổ sinh tử của Địa phủ.

 

Ta còn nhớ rõ, ban đầu ta cũng từng nghĩ sẽ làm một quỷ hồn bình thường, thuận theo luân hồi.

 

Thế nhưng, qua hết lần này đến lần khác c.h.ế.t thảm trong các kiếp, hồn phách của ta đã sắp tan rã.

 

Mạnh Bà nói… mệnh ta xấu.

 

Thế nên, ta chọn cách — lội qua Hoàng Tuyền ngàn lượt.

 

Lội qua Hoàng Tuyền nước ngập đầu, ta trở thành ác quỷ mang chấp niệm sâu nặng, có thể giữ lại ký ức của từng kiếp trước.

 

Ác quỷ nếu trải qua chín đời c.h.ế.t thảm trong luân hồi, chẳng những hồn phách không tiêu tán, mà còn có thể tích tụ sát khí, hình thành hộ thể — cuối cùng hóa thành lệ quỷ hồn lực mạnh mẽ, từ đó không còn phải chịu cảnh luân hồi đau đớn nữa.

 

So với việc thuận theo vòng sinh tử, con đường này rõ ràng bằng phẳng hơn nhiều.

 

Ta đã c.h.ế.t thảm tám đời.

 

Tống Ngân Sương — chính là đời thứ chín của ta.

 

Cũng trách ta, cứ đến đời thứ chín lại muốn đi cửa sau.

 

Ta đút cho quỷ sai một ít tiền âm phủ, nhờ hắn giúp ta chọn một chốn thích hợp, nơi có thể đảm bảo ta sẽ c.h.ế.t thảm đúng như nguyện.

 

Hắn cũng không lừa ta — ở nơi này, nếu vận số đủ “tốt”, thì vừa sinh ra ta đã có thể bị dìm chết.

 

Thế mà… ta lại không chết.

 

Còn sống những mười ba năm, suýt nữa còn để tiêu tan mất mấy đời sát khí tích lũy được.

 

Phụ thân ta là con thứ, không phải do lão phu nhân sinh ra. Mà thân mẫu ông năm xưa lại từng bất hòa sâu sắc với bà ta.

 

Cho nên lão phu nhân luôn cản không cho phụ thân phân gia, ép ông phải sống nhẫn nhịn trong phủ, ngày ngày bị giám sát.

 

Phụ thân biết rõ mình lực bất tòng tâm, nên quanh năm mềm mỏng khiêm hòa, chẳng tranh chẳng đấu, gần như cam chịu mọi sự.

 

Cho đến khi có mẫu thân và ta.

 

Ông bắt đầu tranh cãi với lão phu nhân, thậm chí sẵn sàng mang tiếng bất hiếu, tiếng điên cuồng.

 

Dẫu chốn chúng ta sống chỉ là một tiểu viện chật hẹp.

 

Nhưng thật lòng mà nói… những tháng ngày ấy, rất đỗi hạnh phúc.

Loading...