Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TỐNG NGÂN SƯƠNG - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-02 05:02:14
Lượt xem: 688

Ta là ác quỷ chuyển thế, chỉ chờ kiếp này lại c.h.ế.t thảm một lần nữa để hóa thành lệ quỷ.

 

Nghe lời đề nghị của những oan hồn khác, ta chọn đầu thai làm nữ nhi thời cổ đại — nghe đâu nếu vận số tốt, vừa sinh ra đã có thể bị dìm c.h.ế.t trong thau nước lạnh.

 

Thế mà… ta không c.h.ế.t được.

 

Mẫu thân thương yêu ta như ngọc, phụ thân thì coi ta là châu báu nâng niu trong tay, mười ba năm trôi qua, ngay cả sát khí trên người ta cũng phai nhạt đi một tầng.

 

Cho đến khi thúc phụ phạm tội, phụ thân ta là con thứ trong nhà, bị đẩy ra gánh tội thay, mẫu thân cũng vì thế mà lên đoạn đầu đài.

 

Lúc bị thúc mẫu đẩy xuống sông, ta không chút phản kháng, chỉ có một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống nơi khóe mắt.

 

Ta đã nuốt lời rồi.

 

Ban đầu ta đã hứa với phụ thân, đời này sẽ làm người lương thiện.

 

Thế nhưng giờ đây… kẻ nào cũng đừng mong được sống yên.

 

Chương 1:

 

Thánh chỉ đã ban.

 

Phụ thân ta bị phán xử lăng trì, mẫu thân thì sáng mai giờ Ngọ sẽ bị c.h.é.m đầu thị chúng.

 

Tội danh buôn lậu binh khí của thúc phụ, rốt cuộc lại trút cả lên đầu phụ thân ta.

 

Xưa nay để kiểm soát chúng ta, lão phu nhân chưa từng cho phép phụ thân phân gia. Vậy mà chỉ mới mấy hôm trước, bà ta lại lập tức đưa ông ra phân gia.

 

Từ đó, kinh thành liền có hai phủ họ Tống.

 

Ai ai cũng biết, kẻ buôn lậu binh khí chính là tên thứ tử của phủ họ Tống.

 

Còn người bị Thánh thượng xử phạt là nhánh nhị phòng đã bị phân ra kia, hoàn toàn không phải Tống Thừa tướng đương triều.

 

Lúc ta nghe được tin này là khi đang bị nhốt trong phòng chứa củi của lão trạch. Thậm chí còn chẳng phải từ người trong nhà nói, mà là do đám hạ nhân bàn tán mà biết.

 

Vậy… thánh chỉ ấy hạ xuống từ khi nào?

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tuy chưa đủ để thành lệ quỷ, nhưng thân là ác quỷ chuyển sinh, ta đã thấy đủ mọi cảnh khốn cùng trong cõi u minh, nào phải chưa từng trải?

 

Thế mà lần này… tim lại đau như bị ai bóp nghẹn từng hồi.

 

Trước kia, mọi đau khổ đều nhắm vào ta.

 

Còn lần này, vì sao lại khác?

 

Hôm thúc phụ tìm tới, thậm chí chẳng cần mở miệng uy h.i.ế.p nửa lời. Chỉ một cái liếc mắt nhìn ta, liền khiến phụ thân và mẫu thân đồng loạt thỏa hiệp.

 

Ta nghe thấy phụ thân nói:

 

“Ta có thể nhận tội.”

 

“Nhưng ngươi phải đem Sương nhi nhập vào hộ tịch, từ nay về sau nó không còn là con ta nữa. Giữa ta và nó… không còn liên can gì.”

 

Mẫu thân thì siết chặt tay, cố nén cơn run mà buông lời lạnh băng:

 

“Nếu Sương nhi xảy ra chuyện, dẫu ta có hóa thành lệ quỷ, nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”

 

Có lẽ thân thể này từng chịu quá ít đau đớn, nên đến khi cảm xúc trào lên, ta lại bật khóc.

 

Đợi đến lúc nhận ra, nước mắt đã chẳng thể nào ngừng lại.

 

Mẫu thân ngốc nghếch của ta…

 

Làm lệ quỷ đâu dễ như thế — phải lội qua Hoàng Tuyền ngàn lượt, vẫn ôm chặt chấp niệm không buông, mới có được một cơ hội trở lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tong-ngan-suong/chuong-1.html.]

Có lẽ… ta đã điên thật rồi.

 

Rõ ràng không phải đứa trẻ mười ba tuổi thực sự, vậy mà vẫn ôm chặt lấy mẫu thân, sống c.h.ế.t không chịu buông, mãi đến khi cảm giác được bà đau đớn, mới khẽ thả tay ra.

 

Phụ thân dịu giọng dỗ dành:

 

“Phụ thân chỉ cùng mẫu thân ra ngoài ở vài hôm, đợi qua một thời gian sẽ đón con về.”

 

Ta thừa biết đó là lời dối gạt, nhưng vẫn bị đánh lừa trong chớp mắt — quay đầu liền bị ép uống một bát canh ngọt có trộn thuốc mê.

 

Giọt lệ của phụ thân nhỏ xuống tay ta:

 

“Sương nhi, nếu còn có cơ hội… hãy đến tìm Lý ma ma ở tiệm may ngoài thành phía tây!”

 

Đó là câu cuối cùng ta nghe được.

 

Lúc tỉnh lại, đã bị nhốt trong căn phòng chứa củi tăm tối này.

 

Lại có mấy cái màn thầu thiu bị ném vào, nhưng ta chẳng buồn kén chọn, cứ thế mà ngấu nghiến nuốt lấy từng miếng lớn.

 

Ta không tin.

 

Ta không tin mình thực sự đã hôn mê suốt ba ngày. Nếu bây giờ ra ngoài, có lẽ… vẫn còn kịp.

 

Ta từng nghe phụ thân nói, Thánh thượng hiện giờ là người nhân hậu, thường hay xét xử nỗi oan của bá tánh, biết đâu cũng có thể chịu nghe ta nói một lời.

 

Đến lúc đó, cho dù cả Thẩm phủ bị chu di cửu tộc thì đã sao?

 

Ta thà rằng… tất cả bọn họ đều c.h.ế.t sạch, không sót một ai.

 

Ít nhất thì, phụ thân sẽ không phải chịu cảnh lăng trì từng nhát, mẫu thân cũng không phải cô đơn xuống suối vàng.

 

Thừa lúc nữ tỳ canh cửa đổi ca, ta lập tức lao ra ngoài.

 

Đường nào rời phủ nhanh nhất, ít người nhất, trống Đăng Văn treo ở đâu — ta đều nhớ rõ.

 

Phía sau vang lên tiếng tỳ nữ quát lớn, rồi lập tức đuổi theo. Còn ta thì không ngoảnh đầu lại, nhắm thẳng đến gốc cây sát tường viện — nơi có thể trèo ra ngoài.

 

Chỉ còn chút nữa thôi!

 

Tay ta đã chạm đến thân cây, vừa định trèo lên, thì bỗng khựng lại tại chỗ.

 

Chỉ thấy không xa có hai tiểu tư đang bước tới, sắc mặt cả hai đều hoảng loạn, trên tay mỗi người là một tấm ván gỗ cũ.

 

Trên ván phủ một tấm vải trắng, chính tấm vải ấy càng làm lộ rõ vết m.á.u thấm ra bên dưới.

 

Trong đó, tấm vải phía bên trái nhuộm m.á.u rõ rệt hơn cả, thứ nằm bên dưới nhìn qua cũng thấy kích cỡ khác thường.

 

Chưa kịp bước tới, ta đã bị ả tỳ nữ đuổi tới túm lấy tóc, tát thẳng hai cái trời giáng.

 

“Con tiện nhân này, còn dám chạy trước mặt ta à?”

 

Quay đầu lại, tỳ nữ kia cũng nhìn thấy thứ hai tiểu tư đang khiêng, liền cau mày nói:

 

“Cái gì thế kia?”

 

Đúng lúc ấy, một cơn gió mạnh thổi qua, vén tung tấm vải trắng.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy thứ nằm bên dưới, trước mắt ta như tối sầm lại.

 

“Á! Cái quỷ gì thế này!”

 

Nữ tỳ kia gào ầm lên, còn ta thì nhào đến, hung hăng cắn mạnh vào cánh tay ả.

 

— Gào cái gì mà gào.

 

Đó là phụ thân và mẫu thân của ta.

Loading...