Kiều Niên bưng đồ ăn lên lầu. Vừa mở cửa, cô quanh nhưng thấy Cố Châu .
Kỳ lạ.
Cô đóng cửa và bước phòng. Vừa đặt đồ ăn lên bàn nhỏ, tiếng nước chảy vọng từ phòng tắm.
Hóa là Cố Châu đang tắm. Thảo nào cô thấy gì.
Kiều Niên ăn tối với Cố Châu khi ngoài. bốn mươi phút trôi qua mà Cố Châu vẫn .
Kiều Niên nhíu mày. Lần Cố Châu tắm quá lâu .
Kiều Niên đến cửa phòng tắm và gõ.
Mặc dù tiếng nước chảy bên trong, nhưng bên trong hề phản ứng.
Kiều Niên dự cảm lành. Tim cô hẫng một nhịp, cô gõ cửa vài cái.
Bên trong vẫn động tĩnh gì.
Nghĩ đến bệnh tình của Cố Châu, Kiều Niên vội vàng đẩy cửa .
Trong phòng nồng nặc mùi máu.
Phòng tắm mờ mịt, Kiều Niên rõ .
- Cố Châu?
Kiều Niên mò mẫm đến bồn tắm, thấy Cố Châu đang dựa bồn, sắc mặt tái nhợt. Nước trong bồn nhuộm đỏ máu.
Chúa ơi!
Anh … c.h.ế.t ?
Nghĩ đến "chết", lòng Kiều Niên thắt . Cô linh cảm chẳng lành.
Không đời nào.
Không đời nào.
Cố Châu chắc chắn sẽ chết.
Cô đưa tay lên mũi Cố Châu, thấy vẫn còn thở khe khẽ. Nếu cô đến muộn hơn một chút, lẽ Cố Châu ...
Cô vội vàng đỡ Cố Châu dậy, dìu lên giường. Sau đó, cô giúp Cố Châu cởi áo. Ánh mắt vô tình thấy vết thương lưng .
Chúa ơi!
Sao thế ?
Phần lưng trái của cắt, thịt lộ ngoài. Cô thể rõ xương bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-434-chau-chau.html.]
Kiều Niên kỹ hơn. Cố Châu dường như khâu , nhưng hiểu rách .
Mắt Kiều Niên bất giác mở to!
Tối qua, Cố Châu trông khỏe lắm. Lúc đó, cô cứ tưởng khỏe nên cũng để ý.
Hóa đêm qua thương, nhưng vẫn giả vờ bình thường.
Có lẽ là do cô thương đêm qua, nhưng né tránh và vô tình rách vết thương lưng, nên hôm nay sợi chỉ mới đứt.
Sao ngốc đến ?
Tại hôm qua một chịu đựng?
Tại cho cô ?
Kiều Niên dám nghĩ nhiều về chuyện đó. Cô lấy một lọ thuốc từ trong vali , rảy trực tiếp lên vết thương của Cố Châu.
Dù bất tỉnh, vẫn cảm nhận cơn đau và nhíu mày.
Sau khi khử trùng kim bạc, Kiều Niên cẩn thận khâu vết thương cho Cố Châu, băng bằng gạc để tránh nhiễm trùng.
Xử lý xong xuôi, Kiều Niên thở phào nhẹ nhõm. Cô xuống bên cạnh nghỉ ngơi, ánh mắt chằm chằm mặt Cố Châu.
Lúc , Cố Châu mở mắt. Đôi mắt trong veo vô cùng, còn sâu thẳm như nữa. Trông vẻ đáng thương.
Có gì đó .
Bình thường Cố Châu biểu cảm như .
- Niên Niên, đau quá. – Anh một cách nịnh nọt.
Giọng điệu của lễ phép.
Kiều Niên cảm thấy tim như thứ gì đó đ.â.m . Thì nhân cách thứ hai của Cố Châu xuất hiện.
- Niên Niên, chẳng lẽ em thích Châu Châu ? Sao để ý đến ? - Cố Châu Kiều Niên với vẻ mặt ủy khuất, như thể nếu cô gì thì sẽ mất.
- Sao thế ? Vẫn còn đau ? - Kiều Niên cầm khăn tắm giúp Cố Châu lau khô tóc.
- Ừ. - Cố Châu mím môi.
- Giờ thương . Phải tĩnh dưỡng vài ngày mới khỏe . Đến lúc đó sẽ còn đau nữa . - Kiều Niên nhẹ nhàng .
- Được. - Cố Châu ngoan ngoãn đáp.
Nhìn thấy Cố Châu như , ánh mắt Kiều Niên lóe lên.
- Sao đến đây?
- Anh .
Trước đây Kiều Niên từng khác rằng sự liên kết giữa tính cách và ký ức, nên cô thể hiểu câu trả lời .