Cố lão phu nhân hạ quyết tâm .
- Nếu cô còn nhớ đối xử với cô như thế nào, thì đừng bao giờ xuất hiện ở nhà họ Cố nữa!
Nói xong, Cố lão phu nhân bước biệt thự, thèm Tưởng Nguyệt nữa.
Tưởng Nguyệt thấy Cố lão phu nhân sắp rời , vội vàng dậy định cầu xin.
Quản gia bước lên chặn đường Tưởng Nguyệt. Ông lạnh lùng .
- Tưởng Nguyệt, lão phu nhân rõ ràng . Nếu cô còn điều gì cho , chỉ thể sai bảo vệ đuổi cô ngoài!
Nghe quản gia , sắc mặt Tưởng Nguyệt lập tức tái mét.
Nếu đuổi ngoài...
Sáng mai, chắc hẳn trong nhà đều chuyện cô đuổi khỏi nhà họ Cố .
Vốn dĩ cô chỉ là con nuôi của nhà họ Cố, nhiều khinh thường. Nếu cứ như , cô sẽ thực sự trở thành trò trong mắt mất.
Tưởng Nguyệt nghiêng đầu bà nội rời . Không hiểu , cô cảm thấy bà khom lưng.
Cô vẫn nhớ lưng bà luôn thẳng tắp, hiên ngang.
Cô bà nội tổn thương, hiểu lầm bà. Cô hối hận những gì với bà nội lúc .
Tưởng Nguyệt hiện tại hối hận, nhưng giờ hối hận cũng vô ích.
Nhìn vẻ mặt lóc của Tưởng Nguyệt, Kiều Niên nghĩ rằng lẽ trong lòng Tưởng Nguyệt vẫn còn bà nội. Tuy nhiên, đối với Tưởng Nguyệt, lợi ích mới là quan trọng nhất.
Vì , Tưởng Nguyệt đáng để thương hại.
Kiều Niên cúi đầu Tưởng Nguyệt, lạnh lùng hỏi.
- Cô Tưởng, bây giờ cô cần bảo vệ ?
Sắc mặt Tưởng Nguyệt biến đổi đột ngột. Cô sang Kiều Niên.
Lúc , cô cảm thấy Kiều Niên giống như một nữ vương cao quý. Cô cô như một con kiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-398-roi-di.html.]
Tưởng Nguyệt chậm rãi cụp mắt xuống. Cô thua, thua .
Điều khiến Tưởng Nguyệt bận tâm nhất là lúc Kiều Niên mới đến, cô cũng cô bằng ánh mắt .
giờ chuyện khác.
Ánh mắt Tưởng Nguyệt rơi mặt Cố Châu. Cô khẽ mím môi, giọng vẫn dịu dàng như , pha chút nước mắt.
- Anh A Châu, khi em , chăm sóc bà thật và quan tâm bà. Bà cô đơn lắm!
Triệu Thiến im lặng nghĩ: “Cô nghĩ tồn tại ?”
Cố Châu lạnh lùng liếc Tưởng Nguyệt, bước đến bên Kiều Niên, kéo cô lòng.
Kiều Niên nghiêng đầu Cố Châu. Cô thoát khỏi , nhưng giữ cô quá chặt, cho cô cơ hội.
- Sau bà Cố ở đây, bà nội nhất định sẽ tổn hại!
Nghe lời Cố Châu , sắc mặt Tưởng Nguyệt tái mét, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Khi gọi cô là bà Cố, Cố Châu trực tiếp thừa nhận tên của Kiều Niên, cũng là cho Kiều Niên chính là bà chủ của biệt thự nhà họ Cố.
Hơn nữa, nửa câu của Cố Châu rõ ràng là đang mỉa mai cô. Ý của là nếu cô vẫn ở biệt thự nhà họ Cố, thể bà nội sẽ gặp nguy hiểm.
Tưởng Nguyệt cảm thấy n.g.ự.c như d.a.o nhọn đ.â.m , đau đớn vô cùng. Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu lòng bàn tay. Hồi lâu , cô mới .
- Tạm biệt!
Tưởng Nguyệt dậy, về phía cửa.
Cô tự hứa với lòng rằng nhất định sẽ đây và bà nội tha thứ.
Kiều Niên Tưởng Nguyệt rời . Ánh mắt cô dừng mặt Cố Châu. Cô hỏi.
- Không nên buông tay ?
Cố Châu cúi mắt, thẳng mắt Kiều Niên.
- Không em mời gọi ?
Kiều Niên sững sờ khi kịp phản ứng.