Tổn Thọ! Siêu Thị Nhà Tôi Có Thể Xuyên Qua - Chương 49: Anh Vũ Pha Trò
Cập nhật lúc: 2024-09-01 13:28:27
Lượt xem: 15
“Thịt thì có, nhưng đó là của tôi không liên quan gì đến ông.” Tang Dĩ An vô thức nói.
Chim anh vũ nhỏ lập tức nghiêng đầu, mở đôi mắt to tròn ra, kinh ngạc đến nổi cánh cũng mở ra: “Cô ăn thịt cá đầy đủ, tôi ăn cỏ ăn trầu lương tâm của cô không biết đau sao?”
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Tim của Tang Dĩ An cứng như sắt: “Bây giờ tôi là bà chủ siêu thị, lớn nhỏ gì cũng xem như là một nhà tư bản, ông đã thấy nhà tư bản nào có lương tâm bao giờ chưa?”
Chim anh vũ nhỏ tức đến bay vút từ trên vai cô đến trên quầy thu ngân, hơn nữa ở trên quầy thu ngân đi qua đi lại: “Thịt, thịt, muốn ăn thịt, một con vịt quay cũng không đủ.”
Tang Dĩ An: “...”
Cô lo lắng về ống kính, nói lời trọng tâm nhắc nhở: “Ông là một con chim anh vũ, thịt không nằm trong thực đơn của ông, ông chỉ có thể ăn chay.”
Chim anh vũ nhỏ đứng im ngay tại chỗ từ từ quay đầu lại, thậm chí ngay cả giọng nói của nâng cao tám độ: “Ăn chay?”
Tang Dĩ An cảm thấy thú vị, cô cố gắng nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc gật đầu: “Đúng, ăn chay.”
Đùng đùng!
Chim anh vũ nhỏ trực tiếp nằm ra trên bàn: “Vậy thì tôi không muốn sống nữa.”
Tang Dĩ An: “...”
“Không thì cho chút thịt sợi?” Triệu Hư Hoà nhìn chim anh vũ nhỏ có chút đáng thương, nhịn không được đề nghị.
Chim anh vũ nhỏ vừa nghe, chuyển động cái đầu nhỏ nghiêng đầu ra lén nhìn về phía Tang Dĩ An, đợi câu trả lời của cô.
Sự chú ý của Tang Dĩ An lại bị livestream thu hút qua đó, phong cách trên màn hình đã thay đổi rồi.
Toàn bộ đều kêu gào đáng yêu, muốn xoa.
Không thì là khen chim anh vũ thông minh, lanh lợi.
Càng có người quá đáng hơn thì đã bắt đầu hỏi thăm cách huấn luyện chim rồi.
Càng nhiều người hâm mộ không ngừng hỏi giống loài của chim anh vũ, bao nhiêu tiền, có thể ở đâu mua được.
Tang Dĩ An cũng là lần đầu tiên nuôi chim anh vũ, còn là ngày đầu tiên nuôi chim anh vũ, những vấn đề này sao cô biết được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ton-tho-sieu-thi-nha-toi-co-the-xuyen-qua/chuong-49-anh-vu-pha-tro.html.]
Cô tuỳ tiện ứng phó vài câu, lập tức mượn cơ hội tắt livestream: “Bé đáng yêu nhà tôi trở về rồi, tôi phải chơi cùng nó đây, vô cùng cảm ơn sự chỉ đạo của thầy Triệu, tạm biệt mọi người.”
Dứt lời cô nhanh chóng tắt máy quay đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua sự nhiệt tình của mọi người vẫn không giảm như cũ, dù sao ai không thích thú cưng vừa xinh xắn vừa đáng yêu, còn biết nói chuyện chứ?
Tang Dĩ An không biết, lần đầu tiên livestream không chỉ danh tiếng của cô vang dội còn khiến cho chim anh vũ nổi tiếng một phen.
Có người hâm mộ lợi hại đến nỗi trực tiếp cắt đoạn video chim anh vũ nhỏ muốn ăn thịt đăng lên nền tảng video ngắn, độ hot quả là rất cao!
Triệu Hư Hoài bên đây tuy còn đang tiếp tục livestream nhưng tâm tư của ông đã sớm bây mất, bay đến chỗ bút và giấy vừa nãy Tang Dĩ An bày ra.
Cho dù không thể sở hữu nhưng tận mắt nhìn thấy cũng tốt lắm rồi.
Mà phía bên đây, Sinh Môn còn đang nỗ lực vì bữa tối của bản thân.
Nó bay quanh Tang Dĩ An đang luyện chữ vỗ cánh bịch bịch bay lên, không ngừng lẩm bẩm: “Vì sao không được ăn thịt? Lúc trước cô không có nói như vậy?”
Tang Dĩ An không ngẩng đầu lên, tập trung vào việc luyện chữ: “Có thể ăn nhưng tốt nhất là vào lúc không có người, đừng quên bây giờ ông chỉ là một con chim anh vũ!”
Sinh Môn hiểu rồi cũng không bay lung tung nữa, trực tiếp dùng ở trên màn hình máy tính ở quầy thu ngân.
“Chính là nói có thể ăn khi ở riêng, trước mặt mọi người thì không được.”
Tang Dĩ An gật đầu: “Ở xã hội của loài người hiện đại ông vẫn nên đừng biểu hiện khác biệt với mọi người mới được, như vậy có thể giảm nhiều phiền phức.”
Nói xong, cô cầm bút chấm mực thuận tiện nhìn chim anh vũ đang đậu ở trên màn hình một cái, nhìn thấy nó đáp ở trên mép màn hình, bước đi qua lại một cách thong thả.
“Buổi tối hôm nay ăn vịt quay, gà rán hay là bít tết đây?”
Tang Dĩ An: “...”
Cô đột nhiên ý thức được Sinh Môn sống nhờ trong cơ thể chim anh vũ mới nửa ngày, cô đã bất lực quá nhiều lần rồi.
Cô chỉ vào một đống giấy hộp ở trước cửa: “Ông nên làm việc rồi.”