Tổn Thọ! Siêu Thị Nhà Tôi Có Thể Xuyên Qua - Chương 19: Ký Chủ Này Quá Kỳ Quái
Cập nhật lúc: 2024-06-03 19:51:03
Lượt xem: 33
Cái này không giống cái ông ta đang nghĩ.
Mấy ký chủ trước kia đều mong tiệm hàng vào ban đêm của bọn họ có thêm mấy vị khách đến để giao dịch nhiều hơn, như vậy bọn họ có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Ông ta hiểu ra điểm này, cứ để mấy ký chủ đó nếm được ngon ngọt từ giao dịch với mấy khách hàng đến từ thế giới khác, chỉ cần năm sáu ngày liên tục trong cửa hàng không có khách hàng thì các ký chủ sẽ không thể chịu đựng được mà chủ động mời thêm khách hàng.
Bằng cách này ông ta có thể tận dụng cơ hội đề xuất các điều kiện khác nhau để đáp ứng nhu cầu và đạt được mục tiêu của mình.
Nhóm ký chủ sẽ đồng ý ngay để tiếp tục nhận khách và tiếp tục kiếm tiền.
Nhưng người này không những không hề lo lắng mà còn rất vui vẻ, ngâm nga một chút giai điệu với đi luyện tập thư pháp mỗi ngày?!
Quá đáng!
Chưa kể việc chủ động hỏi hay đưa ra yêu cầu gì, cô ta thường không thèm quan tâm đến, thậm chí còn không buồn nhìn ông ta, như thể ông hoàn toàn không tồn tại!
Cuối cùng ông không kiên nhẫn được nữa, tuy rằng sẽ mất đi cơ hội ra điều kiện nhưng ông vẫn chủ động hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Ai mà biết được người này chỉ không muốn thức đêm làm thêm giờ!!!
Chỉ lo lắng mình sẽ đột tử chết!!!
Sinh Môn muốn nôn ra máu, rốt cuộc ông đã làm điều gì xấu xa để bây giờ gặp phải một ký chủ cư xử khác thường như vậy? ! !
Ông ta chưa bao giờ chiếm thế thượng phong khi nói chuyện với cô!
Tuy nhiên, ông ta vẫn muốn tự cứu mình thêm một lần nữa.
Sinh Môn: [Nếu không có khách hàng vào siêu thị thì sẽ dựa vào lượng khách hàng ngày của siêu thị nhỏ của cô, không bao lâu nữa cô sẽ phải uống gió tây bắc.]
Tang Dĩ An đặt bút xuống, cười rạng rỡ: "Làm sao có thể như vậy được? Đừng nói ông quên mất là chỉ cần một viên ngọc bội của dê béo nhỏ là đã đủ cho tôi cả đời đủ ăn đủ mặc."
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Sinh Môn nhìn miếng ngọc Dương Chi được đặt ở một bên thì lập tức im ắng lại.
Sao ông ta lại quên cái này chứ?
Sinh Môn không bao giờ tưởng tượng rằng trước tiên nó chỉ muốn cho ký chủ nếm thử thứ gì đó ngon ngọt, để cô sinh ra ý muốn giao dịch với khách hàng từ thế giới khác, tạo điều kiện thuận lợi cho kế hoạch tiếp theo của ông ta.
Bình thường ăn miếng bánh ngọt đầu tiên từ trên trời rơi xuống không phải nên mong có thêm miếng bánh nữa rơi xuống sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ton-tho-sieu-thi-nha-toi-co-the-xuyen-qua/chuong-19-ky-chu-nay-qua-ky-quai.html.]
Chuyện không làm mà vẫn có ăn thì ai lại muốn từ chối chứ?
Không ngờ người này lại dễ hài lòng như vậy, chỉ cần một miếng ngọc Dương Chi là đã hài lòng, hoàn toàn không muốn tiếp thêm mấy vị khách, kiếm nhiều tiền hơn!
Đây chắc chắn không phải là sai lầm của ông ta, là do Tang Dĩ An quá kỳ quái!
Sinh Môn tiếp tục động viên mà không bỏ cuộc, [Chỉ cần tiếp tục giao dịch với khách hàng từ thế giới khác thì ngọc bội như vậy sẽ nhiều như lông trâu tùy ý cô bứt, cô có thể kiếm được nhiều tiền hơn, cuộc sống cũng thoải mái hạnh phúc hơn!]
Tang Dĩ An vừa thu dọn bút lông với giấy Tuyên Thành lại vừa nói: "Tôi thấy cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt, không cần lo ăn lo mặc, thoải mái tự do, thức đêm tăng ca gì kia vẫn nên bỏ qua đi."
"Cho dù không đột tử c.h.ế.t thì cũng bị hói hết đầu cho coi."
Sinh Môn thấy tế cóng.
Hoàn toàn im lặng.
Chiến lược này là vô ích!
Nhân vật phản diện trong lòng Tang Dĩ An chống tay lên hông, chế nhạo: Muốn chơi kịch bản với chị đây à, cưng còn non lắm!
Chị đây lăn lê bò toàn trên thương trường tận bốn năm, mấy cái hố nhỏ này chỉ có thể gọi là hố với mấy bé nhỏ mới vào nghề thôi!
Tang Dĩ An thay một bộ quần áo bình thường, quần jean phối với áo sơ mi màu xanh bạc hà, một đôi giày trắng, buộc tóc đuôi ngựa cao rồi hăng hái ra cửa.
Bây giờ cô có thể ăn mặc thoải mái theo ý mình, cách ăn mặc quần áo công sở cùng giày cao gót thấp bị cô ném ra ngoài, giày cao gót làm sao có thể thoải mái như giày đế bằng?
Đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Đi taxi đến ga tàu điện ngầm.
Trong mấy ngày qua, Tang Dĩ An đã kiểm tra kỹ lưỡng một số cửa hàng trang sức trong thành phố, đồng thời cũng hiểu biết sâu sắc về chủng loại và giá cả của loại ngọc Dương Chi này.
Lúc này cô mới tự tin bước ra ngoài.
Cài gì cũng không biết mà mang ngọc đi bán lỡ bị lừa thì làm sao?
Từ làng quê đến thành phố vẫn còn rất xa, chưa kể những thứ khác, cô phải mất gần hai tiếng chỉ để đi tàu điện ngầm đến đó.
Tuy nhiên cô cũng không vội, cô bắt tàu điện ngầm, xem một đoạn video ngắn, rất nhanh đã đến nơi.