“Anh à, em có chuyện muốn nói với anh, sau này em không lái máy kéo nữa, từ ngày mai em sẽ dạy anh lái và sửa máy kéo,” Trương Vũ nói rõ lý do.
“Hả, sao em không lái nữa?” Trương Dũng lo lắng không biết Trương Vũ có bị gì không.
“Em định mua xe đạp đi,” Trương Vũ nói thật.
“Thật sao? Thế thì tốt quá, lái máy kéo cả năm cũng được nhiều điểm công, ngày mai anh học với em.”
Trương Dũng cảm thấy vui thay cho em trai, cũng vui cho mình, từ lâu anh đã hy vọng có thể làm được nhiều việc có ích hơn, chia sẻ gánh nặng của gia đình.
"Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút, em đi tắm đây" Trương Vũ nói xong, liền đi tắm.
Trương Dũng về phòng, Tào Chiêu Đệ lại tới vặn hỏi.
“Có chuyện gì vậy, chú ấy tìm anh làm gì?”
“Chú ấy nói từ ngày mai sẽ dạy anh lái và sửa máy kéo, sau này việc lái máy kéo sẽ giao cho anh.”
Trương Dũng vui vẻ chia sẻ với Tào Chiêu Đệ.
“Thật sao? Thế thì tốt quá,” Tào Chiêu Đệ cũng vui vì Trương Dũng có thể học thêm được một nghề.
“Chú ấy đang lái tốt thể, sao lại không lái nữa?” Tào Chiêu Đệ thắc mắc, quay qua hỏi Trương Dũng.
“Chú ấy nói định mua xe đạp, sau này sẽ đi xe đạp.” Trương Dũng nói thật.
“Hừ, tôi biết ngay mà,” Tào Chiêu Đệ mất hứng, đi xe đạp thì tốt hơn nhiều, máy kéo rất sóc, còn xe đạp vừa đẹp vừa có thể diện.
“Sao thế, em không vui à?” Trương Dũng quay đầu lại hỏi.
“Chú ấy đi xe đạp, thì em có gì mà vui chứ, anh đi xe đạp em mới vui,” Tào Chiêu Đệ bĩu môi, không hiểu sao Trương Dũng lại vui như vậy.
“Em ngốc quá, chú ấy mua xe đạp rồi, dù bình thường anh không đi, nhưng thỉnh thoảng chở em về nhà mẹ đẻ cũng được mà.”
Trương Dũng biết Tào Chiêu Đệ thích vẻ bề ngoài hoành tráng khi về nhà mẹ đẻ.
“Cũng đúng, ngủ thôi, ngủ thôi.” Trương Dũng nói vậy. Tào Chiêu Đệ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đêm đó Trương Vũ mất ngủ, cứ nghĩ mãi về nụ hôn với Vương Tiểu Thanh, mãi tới gần sáng mới chợp mắt được một chút.
Trời vừa sáng Trương Vũ lập tức rời giường rửa mặt và làm bữa sáng, sau đó mang đến nhà Vương Tiểu Thanh.
Tối qua Vương Tiểu Thanh cũng mất ngủ, ngủ không ngon, khi cô vừa thức dậy rửa mặt, Trương Vũ liền nhẹ nhàng gõ cửa.
“Tiểu Thanh, dậy chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-119.html.]
“Đến đây,” Vương Tiểu Thanh nhanh chóng đi rửa mặt.
Vừa mở cửa ra. cô đã thấy Trương Vũ bưng một cái bát. vẻ mặt tràn đầy hy vong nhìn cô.
“Sao anh dậy sớm vậy?” Vương Tiểu Thanh ngạc nhiên, bữa sáng đã sẵn sàng rồi.
“Đúng vậy, sau này, mỗi ngày anh sẽ làm bữa sáng cho em,” Trương Vũ nói với dáng vẻ nghiêm túc làm Vương Tiểu Thanh muốn bật cười.
Vương Tiểu Thanh nhận lấy bát, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất hôn nhẹ lên má Trương Vũ.
Sau khi phản ứng lại, Trương Vũ sờ sờ má, dáng vẻ như người say.
“Ừm, hôm nay là bánh hẹ, em rất thích,” Vương Tiểu Thanh ăn từng miếng từng miếng, cô nhận ra trong không gian của mình không có hẹ.
“Ngày mai anh làm bánh bún cho em nhé, em có thích không?” Trương Vũ thấy cô ăn rất ngon miệng.
“Thích, nhưng em ra lệnh cho anh sau này không được dậy sớm làm bữa sáng cho em nữa, nhìn xem quầng thâm của anh kìa. Anh muốn nấu ăn cho em thì có thể đến đây nấu sau khi tan làm, đừng dậy sớm quá như vậy.”
Vương Tiểu Thanh nghiêm túc phê bình anh, vì quầng thâm mắt của anh thật sự quá rõ, nếu cứ tiếp tục thế vậy, sức khỏe của anh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Vậy cũng được, vậy tối nay anh đến nấu bữa tối cho em,” Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh như sói đói nhìn con mồi.
Vương Tiểu Thanh nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác như anh muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Không được, mỗi ngày chỉ được đến một lần, sáng nay anh đã đến rồi, tối nay không được đến nữa,” Vương Tiểu Thanh vội vàng lập ra quy tắc. Nếu không chắc chắn anh sẽ không kiềm chế được mà ngày nào cũng quấn lấy cô.
“Vậy cũng được, vậy tối mai anh sẽ đến,” dáng vẻ Trương Vũ ngoan ngoãn đồng ý khiến Vương Tiểu Thanh có chút buồn cười.
Tại Thượng Hải.
Buổi chiều lúc chị Triệu đi làm đã tới tìm Lưu Thải Hồng.
“Thải Hồng, chồng chị đã nói chuyện với xưởng trưởng Ngô rồi, xưởng trưởng Ngô nói nếu em muốn đi thì tối tan làm đến nhà ông ấy phỏng vấn.
“Được, em sẽ đi, tan làm em sẽ đến, cảm ơn chị Triệu,” Lưu Thải Hồng cảm kích nắm tay chị Triệu.
“Không có gì, xưởng trưởng Ngô có nhận em hay không còn phải dựa vào bản thân em, chồng chị nói xưởng trưởng Ngô đang tìm người chăm sóc bà cụ. em phải nhấn mạnh ưu điểm của mình về phương diện này.”
Chị Triệu nhắc nhớ Lưu Thải Hồng, hy vọng Lưu Thải Hồng có thể được như ý nguyện.
“Được, cảm ơn chị Triệu, nếu thành công, em sẽ mời chị và anh rễ một bữa.
Lưu Thải Hồng ghi nhớ lời chị Triệu, tìm chị Triệu xin địa chỉ nhà xưởng trưởng Ngô.
Buổi chiều làm việc cũng không có tâm tư gì, cuối cùng xin về trước một tiếng.