“Cô ấy có ngủ hay không thì liên quan gì đến cô? Cô không lo làm việc đi mà chỉ lo nhìn người khác ngủ. Cô ấy ngủ, nhưng đã làm xong công việc, trong hôm nay lấy được bốn công điểm rồi, còn cô mới làm được một nửa thôi. Lo mà làm việc đi, đừng có mà suốt ngày đi dòm ngó người khác nữa.”
Đội trưởng lắc đầu, rồi rời đi. Ông cảm thấy thật vô lý khi đi tin lời Vương Mộng Mộng rằng Vương Tiểu Thanh lười biếng làm việc.
Vương Mộng Mộng kinh ngạc nhìn nhiệm vụ của Vương Tiểu Thanh sắp hoàn thành, tức đến mức đỏ mặt, chỉ có thể nhanh chóng đi làm việc. Vì đi mách lẻo nền làm chậm trễ một ít thời gian.
Vương Tiểu Thanh đắc ý nháy mắt với Vương Mộng Mộng, rồi lấy từ trong túi áo ra hai viên kẹo đưa cho bác gái vừa gọi mình dậy.
“Bác gái, bác mang về cho cháu ăn, cho ngọt miệng.” Vương Tiểu Thanh ân oán phân minh, bác gái giúp mình thì đương nhiên phải đền đáp lại.
“Ôi, như vậy thật ngại quá, cảm ơn cháu nhé, tri thức Vương”
Bác gái vui vẻ nhận lấy, không nghĩ tới chỉ một việc nhỏ như vậy lại được hai viên kẹo, trí thức Vương cũng thật hào phóng. Về nhà, chắc chắn cháu trai cháu gái sẽ rất vui.
Vương Tiểu Thanh về nhà lúc bốn giờ chiều, dân làng cũng không thấy lạ gì, bọn họ đều biết Vương Tiểu Thanh thường xuyên như vậy.
Tào Chiêu Đệ nhìn thấy, trong lòng rất không thoải mái, Trương Vũ này, cũng thật là.
Tri thức Vương người ta còn chưa gả vào nhà, mà Trương Vũ cứ luôn đi làm không công cho người ta, có sức lực sao không đi giúp đỡ chị dâu này một chút.
Càng nghĩ càng tức, buổi tối lúc ăn cơm lại không nhịn được mà phàn nàn.
“Này chú, chú theo đuổi trí thức Vương lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa thành, hai người các ngươi rốt cuộc có đang hẹn hò không?”
Tào Chiêu Đệ cố tình kiếm chuyện, làm Trương Vũ mất hứng ngay lập tức.
“Tôi nói lần này là lần cuối, chuyện của tôi và trí thức Vương không cần người trong nhà nhúng tay vào, đặc biệt là chị, chị đừng có mà nhiều lời.” Trương Vũ rõ ràng là nói cho Tào Chiêu Đệ nghe.
“Tôi vốn dĩ cũng không muốn nhiều lời, nhưng chú đã giúp trí thức Vương làm bao nhiêu việc rồi. Nếu cô ấy là bạn gái của chú thì không sao, nhưng bây giờ chú như đang cho không công điểm của mình cho người khác vậy.”
Tào Chiêu Đệ nghĩ đến việc Trương Vũ thường xuyên giúp đỡ Vương Tiểu Thanh làm việc, số công điểm đó có thể đổi thành nhiều gạo trắng bột mì rồi.
“Thế sao trước đây khi cô ấy đem thịt gà, vịt, cá, qua, chị có ăn không, lúc đó sao không thấy chị nói gì?” Nếu Tào Chiêu Đệ đã muốn tính toán, thì Trương Vũ cũng sẽ tính toán rõ ràng với chị ta.
Lần này Tào Chiêu Đệ không nói thêm gì nữa, trước đây Vương Tiểu Thanh đã đem qua rất nhiều thức ăn như gà, vịt, cá, thịt kho, chính Tào Chiêu Đệ cũng đã ăn không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-114.html.]
“Chiêu Đệ, việc của Trương Vũ không đến lượt cô nhiều lời. Vì đám cưới của cô mà trong nhà nợ nần, đều là Trương Vũ trả, cô nên biết ơn Trương Vũ mới đúng, mà không phải chỉ vì chuyện nhỏ nhặt liền đi bắt bẻ. Trương Dũng, con nói xem.”
Bà Vương thật sự là nhịn không được nữa, cô con dâu này, càng ngày càng giống kẻ phá hoại.
“Mẹ nói đúng, trong nhà này, công lao của Trương Vũ là lớn nhất, không cần biết em ấy làm gì, con sẽ luôn ủng hộ. Dù em ấy có mang gạo hay bột mì trong nhà cho trí thức Vương, con cũng không ý kiến.”
Trương Dũng nói xong lời này, Tào Chiêu Đệ dưới bàn dẫm mạnh vào chân anh, nhưng Trương Dũng giống như không có cảm giác gì, cứ để cô ta tùy ý, thích làm gì thì làm, dù sao không có Trương Vũ, cuộc sống trong nhà cũng không có khả năng tốt như bây giờ.
Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ăn cơm.
Tuy nhiên, trong lòng Trương Vũ lại không thoải mái, nằm trên giường suy nghĩ.
Giúp người mình yêu làm chút việc thì có sao đâu, sau này nếu Tiểu Thanh gả cho anh, anh nhất định không để cô phải xuống đồng làm việc.
Nghĩ đến đó, Trương Vũ liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Trương Vũ không mang hoa, mà mang bữa sáng đến cho Vương Tiểu Thanh.
Trời còn chưa sáng, anh đã lục đục ở trong bếp làm bánh hành, mang ba cái cho cô, nghĩ rằng như vậy là đủ, còn mình mang hai cái vừa đi vừa ăn.
Đi đến cửa nhà Vương Tiểu Thanh, có lẽ cô vẫn chưa dậy, Trương Vũ không nghe thấy động tĩnh gì. Một lát sau, anh nghe thấy có tiếng động bên trong, Trương Vũ mới gõ cửa.
“Cốc cốc cốc, Tiểu Thanh, là anh đây, anh đến rồi.” Trương Vũ gõ cửa, chỉnh lại bát trên tay.
“Đến đây.” Thực ra Vương Tiểu Thanh đã dậy từ sớm, không biết Trương Vũ ở bên ngoài nên cô đi vào không gian rửa mặt, vừa mới thay đồ xong thì anh liền gõ cửa.
Vương Tiểu Thanh mở cửa ra, Trương Vũ đưa ngay bát đồ ăn đến trước mặt cô, khiến cô lùi lại một bước rồi mới nhận lấy.
“Đây là gì vậy?” Vương Tiểu Thanh cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trên bát.
“Anh làm bữa sáng cho em, em mau ăn đi, anh ăn rồi.” Trương Vũ không biết cô ăn có quen ăn hay không.
“Cảm ơn.” Vương Tiểu Thanh cầm lấy bánh hành, bánh vẫn còn ấm, rất thơm.
“Ngon thật đấy, tay nghề của anh giỏi quá, có thể mang đi bán được đấy.” Vương Tiểu Thanh nhớ ở thời hiện đại, một cái bánh hành bán được mấy đồng, rất được ưa chuộng.