Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 996

Cập nhật lúc: 2024-09-21 11:51:27
Lượt xem: 163

Nhóm thanh niên ở trong 4 cổng ngoại thành và 9 cổng nội thành Bắc Kinh đều biết Lục Thanh Đường, họ thấy thế thì cười nói: “Em gái? Anh Lục có thêm một em gái xinh đẹp như này từ bao giờ thế? Anh cũng không giới thiệu cho anh em quen biết.”

Lục Thanh Đường híp mắt cười đểu: “Tất cả giải tán đi, em gái tôi sợ người lạ.”

Đám con nhà giàu nể tình, bọn họ ngồi lên xe đạp rời đi, bỗng nhiên người dẫn đầu nhóm người thò tay ra sờ b.í.m tóc của Tạ Phi.

Lý trí lập tức sụp đổ vào ngay khoảnh khắc này.

Từ tối hôm qua Lục Thanh Đường đã kìm nén một bụng lửa giận, hắn giận dữ hét lên đạp tên ngồi trên xe xuống, nấm đ.ấ.m mạnh mẽ đ.ấ.m thẳng vào tên dẫn đầu.

Tình hình rối loạn.

Sau khi kết thúc, Tạ Phi đã rời đi rồi.

Tin tức về chuyện lần đó hơi lớn. Người bị đánh là con một của nhà họ Hứa, cả nhà đều là người làm trong quân đội, ngay cả bố Lục Thanh Đường cũng phải kính trọng ba phần, ông biết Lục Thanh Đường đánh nhau vì một cô gái thì đánh gãy ba cái xương sườn của hắn.

Nhóm con nhà giàu đều đứng ra làm chứng, Hứa Vệ Quốc chỉ sờ b.í.m tóc của một cô gái, Lục Thanh Đường đã điên lên đánh người.

Có cần thiết không? Lục Thanh Đường ngẫm lại, thật sự không đến mức đó. Hắn cũng trách bản thân mình tự nhiên nổi giận.

Bố Lục Thanh Đường trói hắn lại đánh một trận rồi cấm túc hắn nửa tháng. Đến lúc được ra ngoài, hắn liền chạy đến căn phòng cũ nhưng không nhận được bức thư nào.

Sau đó… Hắn hối hận.

Đối đầu với bố không phải chuyện dễ dàng, nửa năm sau đó hắn mới thoát thân, hắn bỏ tất cả lại rồi đến huyện Lâm An tìm Tạ Phi.

Nhưng đã trễ rồi. Sự dứt khoát dưới dáng vẻ yếu đuối của Tạ Phi làm hắn giật mình.

Tạ Phi không để ý tới hắn nữa, anh trai cô xem hắn như con thú dữ, Tạ Tam không cho hắn tới gần Tạ Phi nửa bước. Hắn thử rất nhiều biện pháp, hắn lợi dụng quyền thế chèn ép Tạ Tam, hắn đánh nhau đến mức cả người bị thương, hắn cũng bỏ đi tôn nghiêm năn nỉ Tạ Phi, hắn cầu xin cô cho mình một cơ hội.

Tạ Phi yếu đuối ngượng ngùng không quay đầu lại lần nào nữa.

Cho tới giờ khắc này…

Lục Thanh Đường cười vươn tay về phía hư không: “Tiểu Phi…”

Cơn lũ ập tới bao phủ tất cả mọi thứ.

Hắn bị núi đá đè lại nên không giãy dụa được, hắn chỉ có thể mặc cho nước lũ chảy vào miệng mũi, một ít không khí cuối cùng trong phổi cũng bị đè ép không còn…

Ngay lúc hắn không hít thở được nữa, một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt hắn kéo hắn ra khỏi mặt nước.

“Thanh Đường, Thanh Đường, anh không sao chứ?” Giọng nói mềm mại quen thuộc hiện lên ở trong hồi ức hàng nghìn hàng vạn lần.

Không khí mới mẻ tràn vào lồng ngực, Lục Thanh Đường ho khan, cuối cùng hắn cũng quay về đây. Thậm chí hắn còn không dám mở mắt ra, hắn sợ lúc mình mở mắt ra, mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

“Bốp!” Một bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm đập vào mặt hắn.

Lục Thanh Đường: “…”

Bàn tay dính nhơm nhớp xoa nắn mắt và miệng Lục Thanh Đường. Lúc bàn tay kia tách miệng mình, Lục Thanh Đường đành phải mở mắt ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-996.html.]

Bé con xinh đẹp ba tuổi trắng nõn nà nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt đen lúng liếng giống như pha lê đen được rửa qua: “Không rửa! Không rửa!”

Lục Thanh Đường cười khổ: “Tiểu Phi, sao em lại dẫn oắt con đến? Đây là bé Hai hay bé Tư?”

Tạ Phi quay lưng về phía hắn, cô đổ canh gà trong bình ra bát nói: “Là bé cả. Không phải lần trước anh cho bé chơi s.ú.n.g sao, bé vẫn nhớ đấy.”

Lục Thanh Đường nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của cô, chỉ vào giờ phút này hắn mới có thể nhìn cô thoải mái mà không cần lo lắng dọa cô.

Lục Thanh Đường không ngờ mình vẫn còn một cơ hội tốt như vậy. Ở đời này, hắn đến huyện Lâm An tìm Tạ Phi trước nhưng con đường vẫn lận đận gập gềnh.

Không biết vì sao Tạ Phi lại ghét hắn, hắn tốn rất nhiều sức nhưng vẫn không lọt vào mắt cô, đến lúc hắn nhìn thấy Trình Dao Dao, hắn mới ngờ ngợ.

Cô gái này đẹp đến mức làm người ta khó quên, nhưng ở trong trí nhớ của Lục Thanh Đường, Trình Dao Dao là người kiêu căng độc ác, cô làm nhà họ Tạ ầm ĩ gà chó không yên, thậm chí cô còn bắt nạt Tạ Phi.

Cuối cùng Tạ Tam không nhịn được nữa đuổi cô ra khỏi nhà họ Tạ. Lục Thanh Đường lén thêm một mồi lửa đốt sạch con đường của cô.

Ở đời này, Trình Dao Dao lại biến thành viên ngọc quý trong tay Tạ Tam, cô trở thành trái tim của Tạ Tam. Tạ Phi cũng mê muội Trình Dao Dao, cô lấy Trình Dao Dao làm tiêu chuẩn nên cô cũng coi mình là một con thú dữ.

Đang nghĩ đến đoạn này, bé con lại đập tay hắn. Lục Thanh Đường cúi đầu nhìn, bàn tay dính đầy nước đường của bé con bôi hết lên tay hắn.

Lục Thanh Đường cười khổ, tay hắn chống giường ngồi dậy, đôi chân lập tức đau nhức.

Hắn cắn răng thở phào, sau đó cười nâng đứa bé lên: “Nhóc thối, bôi hết nước đường lên tay chú rồi. Còn muốn s.ú.n.g không hả?”

Bé con mềm mại mang theo mùi sữa, bé uốn éo trong n.g.ự.c Lục Thanh Đường: “Súng, súng, biu biu!”

Lục Thanh Đường cười vươn tay mở ngăn kéo đầu giường, nhưng chân hắn không động được, hắn còn ôm bé trai nên phải cố hết sức với tới.

“Ôi, cẩn thận!” Tạ Phi bê một bát canh quay lại chỗ Lục Thanh Đường: “Để em lấy cho. Anh muốn lấy cái gì?”

Lục Thanh Đường cười nói: “Trong ngăn kéo có đồ cho nhóc con.”

Tạ Phi mở ngăn kéo ra, bên trong có một khẩu súng, cô lập tức nhìn chằm chằm Lục Thanh Đường.

Lục Thanh Đường cười: “Mô hình thôi, khó lắm mới làm được như thật.”

Tạ Phi kiểm tra lại một lần rồi mới đưa cho hắn: “Anh là s.ú.n.g đồ chơi là được rồi. Cầm vật này về nhà sẽ dọa bà nội em đấy.”

Bé con rất vui, bé ôm s.ú.n.g cười ngọt ngào: “Cảm ơn chú rể~”

Lục Thanh Đường cười to, hắn ôm bé con nâng lên cao: “Đúng là đứa bé ngoan mà, cháu nói lại một lần nữa đi!”

“Bay cao ~ Bay cao ~” Bé con đạp chân nhỏ cười khanh khách, bé không sợ hãi gì cả.

Bình thường bé thích chơi bay cao với bố nhất!

Tạ Phi vừa mỉm cười thổi canh vừa nhìn một lớn một nhỏ chơi đùa với nhau.

Mấy năm sống trong chiến trường, tính tình bốc đồng trên người Lục Thanh Đường không còn nữa, bây giờ hắn đen hơn, thân hình mạnh mẽ rắn chắc, nụ cười cởi mở không cần lo lắng như xưa, lúc hắn bế bé con mũm mĩm, cả người tỏa ra một loại dịu dàng vô hình.

 

Loading...