Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-08-30 12:36:43
Lượt xem: 251
“Vâng.” Trong lòng Tạ Ba chẳng biết tại sao trống rỗng, khóe mắt đảo qua quần cộc phơi ở cây cột hẻo lánh trong sân, giống như nhìn thấy chứng cứ phạm tội của mình, trên mặt nóng bỏng.
Trong phòng xột xoạt một trận, bà Cố buộc nút thắt đi ra: “Hôm nay cháu vào thành bán đồ, đem mười mấy quả trứng gà bà để dành được bán luôn đi.”
Tạ Ba nói: “Giữ lại cho bà bồi bổ thân thể đi.”
Bà Cố đem trứng gà dùng bao cám đựng bỏ vào trong giỏ, lại lật xem đồ vật Tạ Ba mang: “Những cây nấm này bỏ đi, da thú mùa hè bán không tốt.”
Tạ ba cúi đầu không nói lời nào, lấy trứng gà ra.
“Đồ cứng đầu.” Bà Cố bỗng nhiên nói: “Chiêu ca nhi, bà rửa sạch ấm nước kia rồi, ngày mai cháu mang trả lại cho người ta.”
Động tác của Tạ Ba dừng lại, không ngầng đầu, lại cảm thấy ánh mắt của bà nội nhìn vào mặt mình, ánh mắt cơ trí từ ái giống như nhìn thấu tâm tư của hắn.
Bà Cố sắp xếp những miếng da kia thật tốt, chậm rãi nói: “Chiêu ca nhi, cháu năm nay không còn nhỏ. Nếu không phải bà liên lụy cháu, cháu đã làm bố rồi. Cháu cũng nên tích lũy ít tiền cưới vợ.”
“Là xuất thân của cháu không tốt, không có cô gái nào coi trọng.” Tạ Ba cắt ngang lời bà Cố: “Bà nội, cháu đi đây.”
Tạ Ba nhấc giỏ lớn lên, không quay đầu đi ra cửa.
Bà Cố nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của cháu trai, thở dài nặng nề.
Thôn Điềm Thủy ở chỗ vắng vẻ, vào trong huyện thành không phải chuyện dễ dàng. Đặc biệt là ngày hè chói chang, đi dưới trời nắng vào thành phố cũng bị lột một tầng da. Trình Dao Dao cùng mấy nữ TNTT 5 rưỡi sáng xuất phát, may mắn giữa đường gặp máy cày.
Phía sau máy cày ngồi một đám phụ nữ nông thôn, đều vào thành phố thăm người thân, đổi đồ. Trình Dao Dao chen chúc ngồi bên trong một đống bí đỏ rau xanh, Hàn Nhân thảm hại hơn, ngồi cạnh một người phụ nữ ôm gà mái, liên tục thò đầu mổ tóc cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-89.html.]
Trình Dao Dao mặc áo liền váy màu xanh da trời, cùng màu dây buộc tóc, giống như thiên nga xâm nhập vào bên trong ổ gà, đám phụ nữ nông thôn liên tục mở to hai mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, còn trông mà thèm nhìn chằm chằm đôi giày da trên chân cô.
Trình Dao Dao bị xe lắc lư muốn nôn, quay người ghé vào cạnh thùng xe hít thở, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng cao thẳng đi ở phía trước, cõng một giỏ lớn: “Anh Tạ Ba! Anh Tạ Ba!”
Trình Dao Dao hưng phấn vẫy tay, thanh âm bị chặn trong tiếng ồn ào của động cô và nhóm đàn bà con gái.
Tạ Ba tránh sang bên đường nhường đường cho máy cày, giương mắt liền thấy Trình Dao Dao vẫy tay với hắn. Sáng sớm gió mang hơi lạnh bên trong, Trình Dao Dao mặc một bộ váy màu xanh da trời, màu sắc nhàn nhạt nổi bật nên làn da trắng như tuyết của cô, đôi mắt hoa đào sáng sáng nhìn hắn, chứa đầy ngây thơ, vui sướиɠ, không có chút phòng bị nào.
Yêu tinh mê hoặc trong mơ, trùng hợp với mặt của Trình Dao Dao.
Tạ Ba bị nóng dời mắt đi chỗ khác, đến khi máy cày chở Trình Dao Dao đã đi xa, khói dầu diesel khó ngửi cùng tro bụi bám vào trên mặt, giống như tiền đồ ảm đạm của hắn.
Bên trong thùng xe, Hàn Nhân tò mò chen đến bên cạnh Trình Dao Dao: “Cô vừa mới gọi ai đấy?”
Trong xe cực kỳ ồn ào, ở bên tai hết lên mới có thể nghe rõ. Trình Dao Dao cúi gương mặt nhỏ, dán vào tai Hàn Nhân gầm lên giận dữ: “Gọi đồ ngu!”
Mãi đến khi vào huyện thành, Hàn Nhân vẫn phàn nàn Trình Dao Dao làm điếc lỗ tai cô.
Trình Dao Dao ngẩng đầu nhìn tấm biển cổng chào khắc đá trên cổng chào: “Thành Lâm An”. Thành Lâm An là một tòa thành cổ, vào thành liền thấy con đường lớn lát đá xanh, hai bên là cửa hàng 2 tầng mang phong cách cổ xưa, mái ngói cong lên, điêu khắc kiểu dáng hoa cỏ.
Đáng tiếc những cửa hàng này đã thu hồi vì quốc doanh. Trước cửa ra vào treo bảng hiệu lớn, nhân viên mậu dịch mặc đồ lao động bằng vải xanh đứng trong quầy, mặt cứng như bàn, kêu lên với khách: “Lấy tiền ra, lấy phiếu ra! Không mua không nên sờ loạn!”
Trình Dao Dao hăng hái quan sát trái phải, thành cổ được giữ lại hoàn chỉnh ở đời sau không thường thấy; đi tham quan phải mua vé vào cửa. Hơn nữa bầu không khí này làm Trình Dao Dao nhớ lại thời gian khi còn bé ở với ông bà ngoại.