Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 88: Bán tóc
Cập nhật lúc: 2024-08-30 12:36:29
Lượt xem: 194
Bên trong rừng rậm nguyên thủy mưa to như trút nước, Tạ Ba đội mưa đuổi theo một con lợn rừng vào sâu trong núi, bốn phía tối tăm u ám, chỉ nghe thấy tiếng tim đập và tiếng thở dốc của mình. Bụi cỏ sau lưng bỗng nhiên truyền ra động tĩnh xột xoạt, Tạ Ba cảnh giác nắm chặt đao bổ củi, đột nhiên quay người.
Hóa ra là Trình Dao Dao cả người bị ướt sũng. Cô mặc áo khoác hồng mới gặp lúc trước, đôi chân trần trắng như tuyết, đứng ở đằng kia gọi hắn: “Anh Tạ Ba…”
Trình Dao Dao tóc đen, da trắng, dưới mắt có một nốt ruồi lệ vô cùng xinh đẹp, đôi môi đỏ như hoa hồng dính nước, đẹp đến mức chấn động tâm hồn, giống như yêu tinh ở trong rừng.
Tạ Ba không khỏi lui lại một bước. Trình Dao Dao thấy hắn không để ý tới, lại kêu lên: “Chân tôi đau quá!”
Một câu này mang theo tiếng khóc nức nở, âm thanh như trẻ con, chuẩn xác cào vào chỗ ngứa nhất lòng người. Cúi đầu nhìn lại, bên trên mu bàn chân trắng có 2 vết đỏ tươi, là vết thương rắn cắn.
Tạ Ba mê muội vươn tay, chẳng biết tại sao, Trình Dao Dao lập tức ngã vào trong n.g.ự.c hắn. Co còn nhẹ và mềm hơn cả đóa hoa, tỏa ra mùi hoa hồng ngọt ngào.
…
“…” Tạ Ba đột nhiên mở mắt, trừng mắt tối như mực nhìn trần nhà thở phì phò, mồ hôi toàn thân nhỏ giọt giống như vừa ở trong nước vớt ra, chiếu rơm dưới người đều thấm ướt.
Hắn chống người ngồi xuống giường, bỗng nhiên cảm giác được trong đũng quần lành lạnh, nhất thời toàn thân cứng ngắc, nửa ngày, cho bản thân một bàn tay.
Hắn đã 20 tuổi, thân thể cường tráng, tình huống như vậy thường xuyên phát sinh, nhưng giấc mộng trước m.ô.n.g lung không có hình tượng, không có lần nào kiều diễm như vậy… Cô là mây trên trời, suy nghĩ một chút cũng là không tôn trọng, huống hồ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-88-ban-toc.html.]
Nghĩ đến ánh mắt ngây thơ của Trình Dao Dao, bộ dáng không phòng bị tin tưởng mình, Tạ ba che trán, cảm thấy chán ghét bản thân mình, không buồn ngủ nữa.
Lúc này mới 3,4 giờ sáng, trong sân tối tăm mờ mịt, mặt trăng còn ở trên trời chưa rời đi, ánh nắng ở phía Đông đã như ẩn như hiện. Trong không khí, hơi nước lành lạnh cùng thực vật thơm ngát, lạnh cóng làm đầu người tỉnh táo.
Trong sân nhỏ lát gạch xanh, trồng một cây hương xuân. Nơi hẻo lánh trong viện mở một vườn rau nhỏ, hành, gừng, tỏi cùng hoa hải đường xanh tươi tốt. Ba con gà mái dùng hàng rào vòng lại một góc, bên trên ổ gà được che kín bằng rơm rạ cùng vải rách. Hiện ra bầu không khí gia đình nghèo khổ nhưng chăm chỉ làm việc qua ngày.
Tạ ba gánh một thùng nước giếng vọt vào tắm, sau đó giặt sạch quần cộc, vắt khô sau đó treo ở bên trên cây cột hẻo lánh nhất, có chút ý tứ che che lấp lấp.
Nước giếng lạnh buốt bốc hơi trên da thịt mang đến cảm giác mát lạnh, m.á.u sôi trào trên người mới dần dần chìm xuống. Thời gian còn sớm, Tạ Ba lại không buồn ngủ.
Hắn đem đồ vật tối qua chuẩn bị xong bỏ vào bên trong giỏ lớn, lại gánh thêm mấy thùng nước, đổ đầy chum đựng nước ở góc sân, chậu nước, thùng nước cũng đổ đầy, bà nội và em gái dậy mới có nước dùng.
Vóc dáng Tạ Ba cao lớn, động tác lại rất nhẹ, sợ đánh thức bà nội ngủ say trong phòng.
Không bao lâu, bên trong phòng phía Tây truyền ra tiếng nói già nua, từ ái: “Chiêu ca nhi, dậy sớm vậy?”
Tạ Ba dạ: “Bà nội, đánh thức bà rồi?”
“Không có, bà nội lớn tuổi không quan trọng.” bà Cố cách cửa sổ nói chuyện cùng Tạ Ba: “Cả đêm bà không ho khan, ngược lại yên ổn ngủ miếng tiếng. Nước dương mai hôm qua cháu mang về thật có tác dụng.”