Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 865
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:47:34
Lượt xem: 146
Tạ Chiêu nói tự nhiên: “Anh sợ bao yêu ớt khóc nên ngồi xe đêm gấp gáp trở về.”
“Ai khóc chứ!” Mặt Trình Dao Dao nóng lên, giọng nói mềm nhũn, ngọt lịm.
Trình Dao Dao không thu dọn hành lý gì, cô chỉ ôm hai con mèo con rồi theo Tạ Chiêu về nhà.
Vừa bước vào cổng biệt thự, một cái bóng đen nhào tới, đầu lưỡi nóng hầm hập l.i.ế.m mặt Trình Dao Dao làm cô hét ầm lên.
Tạ Chiêu cười nhẹ, hắn ôm Trình Dao Dao từ phía sau bảo vệ cô: “Tủng Tủng.”
“Tủng Tủng?” Trình Dao Dao nhìn kỹ, chó săn đen bóng lè lưỡi vui vẻ vẫy đuôi với Trình Dao Dao.
Lúc Trình Dao Dao rời khỏi thôn Điềm Thủy, Tủng Tủng vẫn là con ch.ó con chưa cao đến đầu gối cô. Bây giờ nó đã lớn đến đùi cô rồi, hai cái tai oai phong dựng thẳng lên, dáng vẻ vô cùng đẹp trai!
“Tủng Tủng!” Trình Dao Dao thét chói tai ôm Tủng Tủng, Tủng Tủng cũng kích động vẫy đuôi, nó lao thẳng vào người Trình Dao Dao.
Cường Cường cũng lao đến, Tủng Tủng đối xử như nhau, nó l.i.ế.m lông Cường Cường, Cường Cường ghét bỏ chạy ra. Phiền Phiền thì sợ hãi trốn trong n.g.ự.c Tạ Chiêu không ra ngoài.
Trình Dao Dao cao hứng nửa ngày, bỗng nhiên cô bỏ Tủng Tủng ra chạy vào nhà tìm khắp nơi. Trên bàn có một rổ trứng gà và đặc sản ở quê, ngoài ra còn có túi hành lý của Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu đi theo cô: “Em Dao Dao, em tìm gì vậy?”
Trình Dao Dao nhảy cẫng lên: “Bà nội đâu? Bà nội cũng tới rồi đi! Bà nội mang trứng gà thịt khô tới, bà nội ở đâu? Mấy con mèo khác nữa.”
Tạ Chiêu bật cười: “Bà nội không tới, bà nội bảo anh mang chỗ đồ này về.”
“À.” Trình Dao Dao thất vọng: “Tủng Tủng cũng tới rồi, sao bà nội không tới?”
Tạ Chiêu thấy cô thất vọng thì ôm cô ngồi xuống ghế sô pha: “Hai tháng nữa đến Tết, bà nội muốn sửa sang lại phần mộ trong nhà, bà cũng lo lắng cho mấy con gà và mèo con nên không đến. Đến Tết, chúng ta về nhà thăm bà nội được không?”
Tạ Chiêu dỗ nửa ngày Trình Dao Dao mới cao hứng trở lại: “Dạ, chờ Tết đến, chúng ta và Tiểu Phi về nhà. Anh ngồi xe lâu như vậy có đói bụng không?”
Tạ Chiêu nhắm mắt lại: “Đói bụng.”
Trình Dao Dao lập tức nói: “Anh đi tắm đi, em nấu cơm cho anh.”
Trình Dao Dao còn chưa đứng dậy Tạ Chiêu đã kéo cô lại: “Không muốn ăn cơm, ăn em trước.”
“Gâu!” Chó mập nằm sấp trên đùi Tạ Chiêu, nó ngây thơ nhìn hai người. Cường Cường cũng nhảy lên vai Tạ Chiêu nhìn họ, Phiền Phiền thì ngồi trên ghế sô pha, nó duỗi cổ tò mò nhìn.
Ba con lập tức bị nhốt trong phòng bếp.
Một ngày không thấy như cách ba thu. Áo khoác của Trình Dao Dao rơi trên đất, cánh tay trắng nõn ôm cổ Tạ Chiêu, bỗng nhiên cô hỏi: “Trong n.g.ự.c anh có gì vậy?”
Tạ Chiêu lấy bọc giấy trong n.g.ự.c ra: “Phương thuốc gia truyền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-865.html.]
Một chồng giấy viết phương thuốc gia truyền đặt ở một bên, Tạ Chiêu ôm cô về phòng ngủ, quần áo rơi tán loạn trên cầu thang.
Mấy trang giấy ố vàng chứa đựng mấy trăm năm tâm huyết của nhà họ Tạ, trong đó có thuốc tiêu viêm, cầm m.á.u và thuốc chữa gân cốt, tất cả đều là thứ tiền tuyến cần.
Cấp trên khen ngợi cách làm của Tạ Chiêu. Tạ Chiêu cũng được Trình Dao Dao khen thưởng nên không quan tâm đến khen thưởng của quốc gia lắm. Nhưng sau đó công ty của hắn được chính phủ nâng đỡ nhiệt tình, chuyện này nói sau.
Mưa tạnh trăng sáng, Trình Dao Dao nằm trong n.g.ự.c Tạ Chiêu nghe hắn kể tình hình ở thôn Điềm Thủy.
Sau khi ký chia đất cho từng hộ gia đình, cuộc sống của người dân thôn Điềm Thủy đổi mới từng ngày. Mọi người đều dốc sức làm việc trong ruộng nhà mình, sản lượng lương thực cũng tăng gấp ba so với thời kỳ công xã.
Nhưng một số người có ánh mắt và đầu óc lại kiếm được con đường tốt hơn.
Lâm Quý và Lâm Đại Quan nhận thầu rừng trúc, chị dâu Hồng Hà và mấy người phụ nữ khác nhận thầu hồ cá, họ còn nuôi thêm mấy trăm con vịt. Nhà Lâm Đại Phú thì trồng dược liệu, lúc trước nhà ông làm tá điền cho nhà họ Tạ nên ông cũng có tay nghề trong việc trồng dược liệu.
Cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt, nhưng có người càng ngày càng cực khổ hơn. Ví dụ nhà Lâm Võ Hưng, từ lúc Lâm Nhiên Nhiên rời đi, mẹ chồng nàng dâu nhà bà Lâm mất đi kẻ thủ chung, họ bắt đầu đánh nhau, người một nhà tan rã, ngày nào con dâu cũng làm ầm ĩ đòi chia nhà. Sau khi Lưu Mẫn Hà kết hôn với người ta, cô thường lấy đồ trong nhà chồng gửi về nhà mẹ đẻ làm quan hệ giữa cô và nhà chồng sứt mẻ…
Tạ Chiêu kể ngắn gọn dứt khoát, Trình Dao Dao nghe say sưa ngon lành, cô cảm thấy bản thân giống như được quay lại thôn nhỏ với những đồi núi xanh ngát và hoa đào nở rực rỡ.
Lúc Tạ Chiêu nói đến bà Tạ, hắn mới kể nhiều hơn.
Bà Tạ phát triển sự nghiệp nuôi trồng của mình, nghe nói trong nhà có 40 đến 50 con gà và con vịt.
Trình Dao Dao hỏi: “Một mình bà nội chăm sóc được sao?”
Tạ Chiêu nói: “Góa phụ Liễu và Minh Mình chuyển vào nhà chúng ta, họ giúp bà Tạ làm việc, hai bên chăm sóc cho nhau.”
Trình Dao Dao nghe thấy ba chữ “Góa phụ Liễu” thì nghiêng đầu nhìn Tạ Chiêu. Cơ bắp của Tạ Chiêu lập tức kéo căng, hắn nắm tay Trình Dao Dao: “Là ý của bà nội. Nhà của cô ấy sập rồi, bà thương mẹ góa con côi nên bảo họ chuyển đến ở.”
Trình Dao Dao dùng sức đánh hắn. Tạ Chiêu xoay người nhảy xuống đất hắn cẩn thận đứng cạnh giường: “Em Dao Dao đừng giận, anh có nhắc đến chuyện này, nhưng anh…”
Tạ Chiêu dỗ nửa ngày Trình Dao Dao mới chậm rãi quay người lại, ánh mắt cô che giấu ý cười: “Em không nói không được, anh sợ cái gì chứ, lên đây đi.”
Tạ Chiêu thầm thở phào, lúc này hắn lại trèo lên giường ôm Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao nói: “Minh Minh là đứa trẻ ngoan, có thể giúp được thằng bé thì tốt. Em không nhỏ mọn như vậy đâu.”
Tạ Chiêu nghĩ thầm, lần trước em ăn dấm của góa phụ Liễu, em không nói như vậy.
Tạ Chiêu về nông thông mấy ngày giống như về nửa năm một năm vậy, hắn ôm Trình Dao đòi hỏi mãi không dừng lại.
Ngày hôm sau Trình Dao Dao kéo lê thân thể bủn rủn đi xuống phòng khách xem đồ bạ Tạ bảo Tạ Chiêu xách về.
Một rổ trứng gà, thịt khô, gà khô, vịt khô. Đám gà vịt này đều được Trình Dao Dao dùng linh tuyền nuôi lớn, thịt vừa ngon vừa bổ dưỡng, trứng gà luộc thơm ngào ngạt, lâu rồi Trình Dao Dao không được ăn.
Trình Dao Dao đang xem đồ thì Tạ Chiêu dẫn Tủng Tủng đi tập thể dục buổi sáng về. Tủng Tủng vui vẻ chạy vào nhà, nó muốn nhào lên người Trình Dao Dao, Trình Dao Dao vội vàng giữ hai chân nó: “Em không phải là chó con nữa, bình tĩnh nào!”