Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 862: Xích đu và hoa tường vi
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:42:26
Lượt xem: 180
Trong khu biệt thự quanh đây, căn biệt thự này thật sự khác biệt. Tường bao màu đỏ và cổng sắt đen nhánh sạch bóng không dính bụi. Cách cửa cổng có thể thấy mơ hồ sân vườn tràn đầy sức sống, thỉnh thoảng có một con mèo lông xù thò cái mũi màu hồng phấn ra ngoài.
Hoa tường vi đỏ rực rủ xuống tường bao, lá xanh dính sương sớm lấp lánh rạng rỡ. Sáng sớm gió thổi qua mang theo hơi lạnh, sân vườn ẩm ướt kèm theo mùi hoa ngọt ngào, cho dù ai đi qua cũng phải dừng lại ngắm nhìn.
“Có việc gì vậy?” Thanh âm trầm thấp lạnh nhạt cách cánh cửa sắt vang lên cắt ngang suy nghĩ miên man của Lục Thanh Bình.
Lục Thanh Bình cười giơ hộp bánh trong tay lên: “Chào buổi sáng, anh định đứng cách cửa nói chuyện với tôi sao?”
Tạ Tam mở cửa sắt ra, thanh niên đẹp trai cao lớn mặc áo ba lỗ và quần dài rộng rãi, đầu tóc hơi lộn xộn, gương mặt lạnh lẽo cũng giảm bớt đi, cả người hắn giống hệt con sư tử mới lớn hấp ta hấp tấp.
Lục Thanh Bình đỏ mặt: “Sáng sớm tôi đến Kaisiling mua bánh ga tô, tôi tặng một cái cho anh nếm thử. Hai lần trước nhà chúng tôi mời anh đến ăn cơm nhưng anh không ở nhà. Lần này anh không thể từ chối nữa đâu đấy.”
Tạ Tam cụp mắt nhìn lướt qua hộp bánh: “Tôi nói rồi, chuyện trên xe lửa tiện tay mà thôi, đổi lại là người khác, họ cũng giúp đỡ giống tôi. Mấy người không cần khách khí như vậy.”
Hai tay Lục Thanh Bình đưa hộp bánh đến trước n.g.ự.c Tạ Tam, cô mỉm cười mang theo ý không cho từ chối: “Bố tôi đã hạ lệnh, tôi nhất định phải đưa bánh ga tô đến tận tay anh. Anh không cần thì tự mang trả lại ông ấy đi.”
Tạ Tam mím môi nhận hộp bánh. Bàn tay thon dài mang theo hương vị đàn ông.
Lục Thanh Bình thấy thế thì vui vẻ, cô vô tình hoặc cố ý nhìn vào trong sân: “Trong sân nhà anh trồng rất nhiều hoa nha, còn có xích đu nữa!”
Một cái xích đu mới tinh lắc lư trong gió mang theo mùi dầu nhớt nhàn nhạt.
Lục Thanh Bình cười vui sướng. Hôm nay cô mặc váy mới, trên mặt cũng trang điểm qua, đây là thời điểm đẹp nhất, rất ít người có thể từ chối cô.
Ánh mắt Tạ Tam chưa từng lướt qua mặt cô, bỗng nhiên hắn quay người đi vào trong sân, sau đó nắm tay một người: “Em Dao Dao.”
Hóa ra giọng nói của Tạ Tam có thể dịu dàng như thế.
Nụ cười vui sướng của Lục Thanh Bình cứng đờ, cô không cam lòng tiến lên một bước.
Đúng lúc Trình Dao Dao quay đầu lại, cuối cùng Lục Thanh Bình cũng thấy rõ mặt cô.
Người trước mắt rất đẹp, cô có thể làm cho tất cả phụ nữ trên đời này phải tự ti, xấu hổ. Cô mặc váy màu trắng, cả người không có trang sức gì nhưng vừa nhìn liền biết cô ấy là con gái nhà giàu được nuông chiều. Dưới ánh mặt trời, làn da của cô trắng mịn phát sáng, từ đầu đến chân không tìm ra nổi một khuyết điểm nào.
Nhưng điều làm Lục Thanh Bình khiếp sợ nhất không phải cái này. Gương mặt Trình Dao Dao giống hệt người trên tấm áp phích mình cất giữ tỉ mỉ, Trình Dao Dao còn xinh đẹp rạng rỡ hơn trong hình nhiều.
Lúc Trình Dao Dao nhìn qua, Lục Thanh Bình nắm chặt váy của mình, trên người cô là mẫu mới của Giáng Sắc được người người khen ngợi, nhưng bây giờ cô chỉ muốn giấu luôn đi.
Trình Dao Dao không nói gì, Tạ Chêu giải thích: “Hàng xóm, hôm nọ đến tìm cá.”
“À, xin chào.” Trình Dao Dao cười chào Lục Thanh Bình, cô thấy hộp bánh trong tay Tạ Tam thì nói: “Cảm ơn bánh ga tô của cô.”
Lục Thanh Bình nhìn nụ cười này hoa cả mắt, cô vô thức nói: “Không cần khách khí.”
Trình Dao Dao nhìn lướt qua người Lục Thanh Bình, cô không hứng thú nhìn sang chỗ khác, cô nói với Tạ Tam: “Em hái được một bó hoa.”
Trong tay cô là một có hoa tường vi nở rộ. Tạ Tam nhận lấy khen ngợi: “Rất đẹp, anh tìm lọ cắm vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-862-xich-du-va-hoa-tuong-vi.html.]
“Dùng lọ thủy tinh miệng mảnh kia đi.” Trình Dao Dao dặn dò, giọng nói mềm mại: “Anh mang cả bánh ga tô hôm qua em làm ra đây nhé, nhà mình tặng hàng xóm.”
Thái độ của Trình Dao Dao hơi kiêu căng, cô không thèm coi Lục Thanh Bình là đối thủ. Lục Thanh Bình nở nụ cười gượng gạo: “Xin chào, tôi là hàng xóm nhà cô. Tôi tên là Lục Thanh Bình.”
“Xin chào!” Trình Dao Dao cũng nghiêm túc giới thiệu: “Tôi tên là Trình Dao Dao, anh ấy tên là Tạ Tam, anh ấy là chồng của tôi.”
Câu nói này có sực sát thương quá lớn, một chút sức lực cuối cùng của Lục Thanh Bình bị đánh tan, cô nhận hộp bánh ga tô đưa cho rồi chạy trối chết.
Hiếm khi Trình Dao Dao dậy sớm, cô nấu một bàn thức ăn Trung Quốc thơm ngào ngạt, cháo gạo, trứng rán, ớt xanh xào và một lồng bánh bao hấp gạch cua nóng hổi.
Tạ Tam vùi đầu ăn vui vẻ, làn da màu lúa mì thấm mồ hôi. Động tác ăn bánh bao cực kỳ gợi cảm.
Trình Dao Dao vừa nhìn hắn vừa ăn cháo, cô nghi ngờ bát cháo của mình không ngon bằng bát cháo của Tạ Tam.
“Sao lại nhìn anh?” Tạ Tam chú ý tới ánh mắt của cô, hắn ăn thử cháo trong bát Trình Dao Dao: “Vẫn nóng à?”
Trình Dao Dao chống cằm: “Mấy ngày này để anh ăn bánh uống sữa tươi theo em, có phải anh tủi thân lắm đúng không? Về sau em sẽ dậy sớm nấu cơm cho anh ăn.”
Tạ Tam rất dễ nuôi, Trình Dao Dao nấu món gì hắn cũng thích. Nhưng Trình Dao Dao thường nằm ỳ vào buổi sáng, từ lúc kết hôn đến giờ toàn là Tạ Tam bê bánh mì và sữa tươi đến dỗ cô dậy, sau đó bản thân hắn cũng ăn một chút.
Cuối tuần nào Tạ Phi cũng tới nấu cháo mấy lần, Trình Dao Dao mới phát hiện Tạ Tam thích ăn bữa sáng kiểu Trung hơn.
“Em nói lời gì ngốc vậy.” Tạ Tam múc cháo đút cho Trình Dao Dao: “Há miệng.”
Trình Dao Dao há miệng ăn cháo gạo, Tạ Tam gắp thêm một miếng trứng rán cho cô, cô đành phải ăn tiếp, không biết ăn kiểu gì mà ngồi cả vào trong n.g.ự.c Tạ Tam, sau đó lăn vào phòng.
Trong lúc ý loạn tình mê, Trình Dao Dao mơ hồ nghe thấy Tạ Tam nói: “So với bữa sáng, anh càng thích ăn em hơn…”
Trình Dao Dao ngủ một giấc mệt mỏi rã rời, Tạ Tam mang bánh và sữa lên cô cũng kệ, chuyện này nói sau.
Trình Dao Dao làm bánh ga tô rất ngon. Bánh ga tô mềm mại tách ra, bên trong chảy đầy bơ kem và mùi trái cây chua chua ngọt ngọt, cho một miếng vào miệng, mùi vị còn thơm ngon hơn bánh ga tô hạt dẻ ở cửa hàng Kaisiling.
Trên bàn ăn nhà họ Lục, mỗi người ăn một phần, ngay cả Lục Trường Công không thích ăn đồ ngọt cũng khen một câu.
Lục Thanh Đường ăn bánh ga tô, ánh mắt lẫn lộn tâm tình phức tạp. Nói tới bánh ga tô Trình Dao Dao làm, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Trong lòng Lục Thanh Bình vẫn còn tức giận, cô nói: “Chúng ta tặng bánh ga tô hạt dẻ, cô ấy cũng tặng lại một cái bánh ga tô, cô ấy rõ ràng muốn đè đầu chúng ta mà.”
Cát Kế Hồng cảm thấy kỳ lạ: “Nhân bánh này là xoài đúng không? Năm ngoái nhà chúng ta cũng có một thùng, nhà bọn họ lại lấy ra làm bánh ga tô. Xoài ở cung tiêu xã bán 2,3 đồng/quả đấy…”
Tiếng cười nhẹ vang lên. Lục Thanh Đường cầm cốc cà phê uống một hớp, hắn không che giấu ý cười chút nào.
Lục Thanh Bình mẫn cảm nhìn về phía Lục Thanh Đường, mặt cô nóng bừng lên, cô cắt ngang lời nói phóng khoáng của mẹ mình: “Chỉ là một quả xoài thôi mà, cũng không phải nhà chúng ta mua không nổi. Bây giờ chỉ cần có tiền thì mua cái gì cũng được.”
“Đúng vậy. Bây giờ đi trên đường muốn mua cái gì cũng có, chúng ta phải biết ơn nền kinh tế tư nhân đấy.” Đôi mắt hoa đào của Lục Thanh Đường cong lên.
Lúc này Lục Thanh Bình mới nhận ra mình lỡ lời, cô đang muốn cứu chữa, Lục Trường CÔng đã vỗ bàn: “Tất cả im miệng ngay! Bình Bình, con phải chú ý lời nói, không được học tật xấu của giai cấp tư sản được! Còn mày nữa, suốt ngày ra ngoài mò mẫn lăn lộn, hôm qua còn đánh nhau với người ta.”
Sáng sớm Lục Thanh Bình đã bị chọc giận, bây giờ còn bị bố mắng, nước mắt cô lập tức chảy dài. Lục Thanh Đường không đau không ngứa, hắn chậm rãi uống nốt ngụm cà phê cuối cùng rồi đứng dậy ra ngoài.