Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 859: Anh hùng cứu mỹ nhân
Cập nhật lúc: 2024-09-19 13:54:38
Lượt xem: 166
Cục giấy rơi xuống đất lăn đến trước đôi giày màu đen. Tạ Tam nhặt cục giấy lên rồi đi đến chỗ Trình Dao Dao, hắn đưa đồ trong tay ra: “Sao lại ném đi?”
“….” Trình Dao Dao hừ một tiếng, cô quay đầu sang chỗ khác.
Trong mắt Tạ Tam ẩn chứa ý cười, hắn nắm tay cô nghiêm túc khen ngợi: “Thi rất tốt.”
Khóe môi Trình Dao Dao không nhịn được cong lên, lúc Tạ Tam nắm tay cô cũng không hất ra nhưng giọng nói vẫn chua chua: “Sao giỏi bằng anh được, đứng đầu toàn khối.”
Tạ Tam nhìn bảng đỏ trước mặt, cuối cùng hắn cũng biết bao yếu ớt giận gì rồi: “Môn tiếng Anh của em Dao Dao đứng đầu khối, anh nghe nói rồi.”
“Mấy người kia truyền nhanh quá đi.” Trình Dao Dao lập tức hớn hở, cô ra vẻ “Cũng giỏi bình thường thôi” xua xua tay.
Tạ Tam cầm sách trong n.g.ự.c Trình Dao Dao, hai người nắm tay đi ra ngoài, trên đường đi có rất nhiều ánh mắt hâm mộ nhìn sang.
Vừa đi đến nhà để xe, một đám thanh niên hung dữ chặn Tạ Tam lại: “Tạ Tam! Hôm nay cậu không được đi!”
Tạ Tam cười nhẹ, hắn đẩy Trình Dao Dao ra phía sau bảo hộ cô: “Đợi lần tới mời mấy người uống rượu.”
Tạ Tam hái được bông hoa cao quý Trình Dao Dao, sau đó còn im lặng kết hôn, thực sự vượt qua cả cuộc sống của nhà tư bản gian ác, một đám thanh niên độc thân đều xúc động, phẫn nộ: “Không được, cậu cưới hoa khôi của trường mà còn giấu chúng tôi, hôm nay cậu phải đền bù tổn thương cho chúng tôi! Các anh em, lên!”
Bọn họ nhào lên, người đông thế mạnh chặn Tạ Tam lại. Tạ Tam cười giơ tay chống đỡ hai người ầm ĩ nhất trong nhóm: “Đừng dọa vợ của tôi.”
Thanh niên đeo kính nói với Trình Dao Dao: “Chị dâu, chị nhìn mấy người kia xem, thật sự dã man mà. Nhưng em không giống họ, con người em thích nói đạo lý, chỉ cần lớp trưởng mời chúng em đến Quảng Đức Lâu ăn một bữa, món nợ này liền xóa bỏ!”
Mấy thanh niên quấn chặt Tạ Tam, bọn cười mắng: “Quảng Đức Lâu rẻ nhất cũng tầm 200 đấy, cậu thật sự dám nha! Chị dâu, chị cho hắn một bạt tai đi!”
Trình Dao Dao cười run rẩy, cô nói: “Tôi mặc kệ chuyện của mấy người đó.”
Chạng vạng tối, ánh sáng phía chân trời tản ra, gió đêm lướt qua mặt, mọi người tụ tập tốp ba tốp năm đi trên đường. Trên vỉa hè có rất nhiều sạp hàng bán đào, nho, dưa hấu. Ngoài ra còn có kem, nước ngọt, quần áo, giày, cần cái gì có cái đấy.
Trình Dao Dao và Tạ Phi vừa ăn kem ly vừa nói chuyện với ông chủ bán quần áo gần đấy, họ hỏi gần đây thịnh hàng kiểu dáng quần áo như nào.
Trình Dao Dao nói: “Mấy sạp hàng này tuy nhỏ nhưng lại nhanh nhạy chạy cheo trào lưu, họ thấy kiểu dáng đang hot, họ sẽ nhập về bán ngay, từ đó chúng ta có thể biết gần đây lưu hành kiểu dáng gì.”
Tạ Phi sùng bái gật đầu, chị Dao Dao biết rất nhiều thứ.
Trình Dao Dao mua một cái áo len ba lỗ nhập từ Hồng Kông, Tạ Phi lập tức suy một ra ba: “Chị Dao Dao, về nhà em sẽ làm một cái áo len candigan cho chị.”
Trình Dao Dao thấy lạ: “Áo len ba lỗ bên ngoài mới tôn được dáng người.”
Chủ quán là một người phụ nữ tầm 30 tuổi, cô cười nói: “Đúng đấy, dáng người của cô gái này rất đẹp, n.g.ự.c ra n.g.ự.c em ra eo. Mẫu này bán rất chạy, cô cũng lấy một cái đi.”
Mặt Tạ Phi ửng đỏ, cô lắc đầu. Bình thường cô mặc váy đã thấy ngượng rồi, huống chi là kiểu áo ba lỗ như này.
Chủ quán cầm áo len ba lỗ giơ lên người Tạ Phi, cô nhiệt tình chào hàng: “Này, nhìn xem, tôi thấy cô vừa gầy vừa trắng, mặc cái này nhất định rất đẹp!”
Giọng chủ quán hơi lớn dẫn tới đám lưu manh nhìn sang, mắt họ lập tức sáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-859-anh-hung-cuu-my-nhan.html.]
Hai người đều xinh đẹp như hoa, nhất là Trình Dao Dao mặc váy kiểu Tây Dương, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng làm mọi người nghiêng ngả, mái tóc đen nhánh sáng lấp lánh.
Trình Dao Dao vừa quay người suýt nữa đụng phải tên lưu manh.
Tên lưu manh kéo khẩu trang của Trình Dao Dao: “Ồ, sao em gái lại đeo khẩu trang vậy, tháo khẩu trang ra cho anh trai nhìn xem nào.”
“Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra!” Trình Dao Dao nhíu mày, cô hất bàn tay kia ra.
Tên lưu manh kêu rên, hắn bĩu môi nói: “Tính tình lớn nha.”
Năm, sáu tên lưu manh chạy tới. Trình Dao Dao lạnh mặt, Tạ Phi sợ run lẩy bẩy, cô kéo tay Trình Dao Dao nói: “Chị Dao Dao, chúng ta đi…”
Bộ dáng yếu đuối của Tạ Phi cực kỳ trêu chọc người, tên lưu manh huýt sáo với Tạ Phi: “Cô gái này xinh ghê, đến đây, không phải em muốn mua quần áo sao, anh mua cho em…”
Tạ Phi trơ mắt nhìn bàn tay bẩn thỉu giơ đến trước mặt, cô sợ hãi bật khóc: “Anh đi ra! Đừng chạm vào tôi!”
“Mày không được động vào em ấy! Cút đi!” Trình Dao Dao quát to, cô nói với mấy người đứng xem: Có người giở trò lưu manh! Mau báo cảnh sát giúp chúng tôi với!”
Ai ngờ chủ quán sợ hãi trốn sang một bên rồi, người đi đường chỉ đứng xem chứ không có ai dám đứng ra nói chuyện.
Tên lưu manh cười đắc ý: “Em gái cũng không hỏi thăm xem anh là ai, chú anh quản con đường này đấy! Dù anh lột sạch em ở chỗ này… Con mẹ nó!”
Tên lưu manh kêu đâu, người phía sau vặn ngược tay hắn lại.
Thanh niên mặc áo sơ mi trắng đứng sau lưng hắn cười nhã nhặn: “Muốn lột sạch ai?”
“Đ*t mẹ…Á! Đừng, đừng, đừng… Đau á!” Nước mắt tên lưu manh chảy ngang.
Một tên lưu manh mặc áo sơ mi hoa nói: “Chú anh ấy là đội trưởng quản lý trật tự đô thị, mày dám…”
Hắn còn chưa nói xong, trên bụng ăn ngay một cú đạp nặng nề, cả người hắn bay về phía sạp hàng rồi lăn lộn trên đất. Người thanh niên không dừng lại mà đánh mấy tên lưu manh còn lại ngã lăn ra đất kêu cha gọi mẹ.
Trình Dao Dao nhìn ngây người, động tác quá nhanh, cô còn không thấy rõ.
Người thanh niên đánh xong liền sửa sang lại cổ áo rồi lịch sự nhìn Trình Dao Dao và Tạ Phi: “Hai người không sao chứ?”
Trình Dao Dao đã kéo Tạ Phi ra phía sau từ trước, cô thu cái cái còi ở trên môi lại. Trình Dao Dao thấy bên cạnh người thanh niên này còn có mấy người bạn cao lớn đẹp trai đi cùng, trong lòng cô cô biết rõ lai lịch của người này không nhỏ, cô nói: “Cảm ơn. Chúng tôi không sao, nhưng mấy tên lưu manh này phải đưa đến cục công an mới được!”
“Đương nhiên rồi.” Mấy thanh niên còn đang nhìn chằm chằm Tạ Phi, lúc này họ thấy đôi mắt và làn da của Trình Dao Dao lộ ra ngoài khẩu trang thì xương cốt lập tức mềm nhũn, họ lập tức xắn tay áo lên đè mấy tên lưu manh kia lại.
Thanh niên có đôi mắt hoa đào bình tĩnh nhìn về phía Tạ Phi, hắn nói: “Tôi đưa hai người về.”
“Không cần đâu.” Trình Dao Dao xua tay, cô kéo Tạ Phi rời đi nhưng người phía sau không nhúc nhích.
Trình Dao Dao kỳ quái nhìn Tạ Phi, gò má Tạ Phi ửng đỏ, ánh mắt sững sờ: “Tiểu Phi, em sao vậy?”
“Dạ em…” Tạ Phi lấy lại tinh thần, gương mặt càng đỏ ửng.
Không biết người thanh niên kia đến cạnh chỗ hai người từ lúc nào: “Cô ấy sợ hãi. Bây giờ trị an ở trên đường không tốt, hai người xinh đẹp như vậy, tốt nhất đừng ra ngoài một mình.”