Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 837
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:05:13
Lượt xem: 134
Nhóm sinh viên rất thích mấy con mèo lông xù này, bọn họ thường lấy thức ăn cho mèo con ăn, dì làm ở nhà ăn chuyên môn giữ thịt cá còn thừa cho đàn mèo này.
Trong thư viện trường có rất nhiều chuột quấy nhiễu, bọn họ làm như thật gọi đàn mèo này đến trấn giữ, từ đó về sau mấy con mèo bắt đầu làm việc chính thức theo biên chế, đây cũng là lớp mèo đầu tiên ở trường ĐH Thượng Hải.
Trình Dao Dao không vui: “Rõ ràng đàn mèo là của em, sao lại bị sung công rồi?”
Tạ Tam nói: “Em có 7 con mèo và một con ch.ó rồi.”
Trình Dao Dao vẫn hầm hừ: “Những bọn nó đều ở nông thôn nha.”
Tạ Tam nhịn cười, hắn cắt bò bít tết rồi để trước mặt cô.
Đây là một nhà hàng Tây cao cấp mới mở, hoàn cảnh tao nhã, đương nhiên phí thu cũng cao. Nhưng có một số người có tiền còn không vào được, tất cả phải nhờ khách quen giới thiệu, truyền miệng.
Khách trong nhà hàng đều là người không tầm thường. Tạ Tam ngồi cười cười nói nói trong nhà hàng này, khí chất khác hẳn thanh niên nghèo vụng về trong quán Red House năm trước.
Nhưng ánh mắt tràn đầy tình yêu thương của hắn nhìn về phía Trình Dao Dao vẫn y như lúc ban đầu.
Trình Dao Dao mặc váy lụa màu hồng thắt eo, cô xinh đẹp như bông hoa nở rộ, làn da trắng như tuyết, con người vừa cao quý vừa kiêu căng.
Rất nhiều người chú ý đến cô, mặc dù không khí ngọt ngào vây quanh Trình Dao Dao và Tạ Tam làm bọn họ không thể coi nhẹ, nhưng vẫn có người bảo phục vụ đưa danh thiếp và rượu đỏ sang bàn của cô.
Trình Dao Dao không thèm nhìn, đầu ngón tay trắng nón kẹp danh thiếp ném vào thùng rác, sau đó trả rượu đỏ về chỗ cũ, cô còn muốn lấy khăn lau sạch tay.
Mọi người hít khí lạnh: Đúng là một cô gái xinh đẹp cao ngạo.
Tạ Tam mỉm cười thưởng thức bộ dáng không kiên nhẫn lau tay của cô, động tác giống hệt con mèo nhỏ l.i.ế.m đệm thịt của mình.
Nuông chiều thì sao chứ? Hắn liều mạng trèo lên cao còn không phải vì bảo vệ cô để cô tùy hứng sao?
Lòng yêu thương của Tạ Tam phun trào, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không có tình cảm gì cả: “Bò bít tết sắp nguội rồi.”
Trình Dao Dao ăn một miếng. Bò bít tết chín 7 phần dai dai mềm mềm, cẩn thận nhấm nuốt, nước thịt tràn ra khoang miệng.
Trình Dao Dao thưởng thức nửa ngày, cô không thể không thừa nhận: “Mùi vị rất ngon.”
Tạ Tam nói: “Không ngon bằng món em Dao Dao làm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-837.html.]
Trình Dao Dao đắc ý: “Đương nhiên rồi. Nhà hàng này chỉ có mấy món đặc biệt, em biết làm nhiều món hơn.”
Tạ Tam mỉm cười hắn thành thạo lắc nhẹ ly thủy tinh rồi uống một hớp rượu vang đỏ.
Trình Dao Dao dạy hắn cách ăn uống trong xã hội thượng lưu nhưng hắn vẫn thích bộ dạng thanh niên nghèo thôn Điềm Thủy hơn, hắn thích ăn miếng thịt to, uống rượu bằng cốc, loại rượu vang ngọt đổ vào miệng cũng không có gì đặc biệt.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Trình Dao Dao, Tạ Tam nói: “Không phải em có ý định mở một nhà hàng cơm Tây sao?”
Trình Dao Dao tính toán, cô chống má do dự: “Mở nhà hàng rất phiền phức, còn phải tìm kiếm khách hàng nữa.”
“Mọi chuyện có anh rồi.” Tạ Tam nói: “Khách hàng của anh chính là khách hàng có sẵn.”
Trời sinh Trình Dao Dao lười biếng yếu ớt, còn Tạ Tam là một người cứng đầu, nóng nảy, lực chấp hành luôn đứng đầu.
Trình Dao Dao sợ ngày mai hắn đi thuê người luôn, cô vội nói: “Chờ đã, chuyện nhà hàng thong thả thôi. Nhà máy trang phục có thể ký hợp đồng rồi sao?”
Tạ Tam gật đầu: “Đã làm xong giấy tờ, sang tuần có thể ký kết trả tiền.”
Tạ Tam nói đến đây lại hỏi một lần: “Em còn đủ tiền không?”
Trình Dao Dao bất đắc dĩ nói: “Đủ.”
Tháng trước, hai ngước ở châu Âu tranh đấu hàng hóa của nhau. Trong trường học còn tổ chức một cuộc tranh luận kịch liệt, Trung Quốc đứng lên từ sau chiến tranh phải chú ý thật kỹ tình hình quốc tế.
Ai ngờ sau hai tuần ngắn ngủi, màn kịch tranh đấu của hai nước kết thúc. Giá vàng quốc tế tăng vọt lên rồi lại nhanh chóng ngã xuống.
Trước đó, trong lúc giá vàng đang ở thời kỳ đỉnh cao, Tạ Tam đã bán hết vàng sang Hồng Kông, sau đó mua một cái nhẫn kim cương cho Trình Dao Dao. Trình Dao Dao không biết lần này Tạ Tam lời bao nhiêu, cô mở cửa hàng bán quần áo dành dụm được một ít tài sản nhỏ.
Cứ như vậy, trong tay Trình Dao Dao có hơn 100.000 đồng, cô đặt mua một nhà máy trang phục bị đóng cửa do làm ăn không tốt, lúc mua xong vẫn còn thừa tiền.
Nhưng Trình Dao Dao không biết về sau nhà máy còn rất nhiều việc phải làm: Tu sửa nhà máy, sửa chữa máy móc, tuyển công nhân, nguyên liệu, máy móc mới và vật liệu phụ… Tất cả đều cần tiền.
Trình Dao Dao chỉ làm chức vụ ông chủ, mọi chuyện còn lại đã có Tạ Tam quản lý thay cô.
Sau khi chuẩn bị xong, Tạ Tam hỏi Trình Dao Dao lúc nào khai trương, Trình Dao Dao bày ra vẻ mặt thần bí: “Thời gian chưa đến.”
Tạ Tam chỉ nghĩ cô hứng thú nhanh mà bỏ đi cũng nhanh làm mình tốn công một thời gian dài. Hắn hôn lên gương mặt trắng hồng của cô: “Yêu tinh hành người.”