Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 834: Biệt thự cổ
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:03:56
Lượt xem: 157
Thượng Hải năm 1978, không gian nhà ở vô cùng chật hẹp. Con hẻm nào cũng giống như mạch m.á.u của thành phố, trong một căn nhà chất đầy người như nhà kho.
Ba thế hệ sống chen chúc trong một căn phòng nhỏ mười mấy mét vuông là chuyện xảy ra bình thường. Giường của trẻ con sẽ được thu dọn lại để làm bàn ăn lúc tối, sau khi cả nhà đi ngủ hết thì đặt giường ở giữa lối đi nhỏ để ngủ. Anh trai kết hôn còn phải ở cùng phòng với em gái chưa lấy chồng, ở giữa giường mắc một cái rèm để ngăn cách.
Khó khăn nhất là nhà nào cũng không có phòng vệ sinh độc lập, muốn đi vệ sinh phải chạy đến nhà vệ sinh công cộng.
Nguyện vọng lớn nhất của mọi người chính là được ở trong một căn phòng rộng rãi hơn và có một phòng bếp riêng. Nguyện vọng này rất khó thực hiện: Nhà ở đều do đơn vị thống nhất phân chia, nhưng đơn vị có rất nhiều người, sao phúc lợi có thể rơi vào đầu mình được.
Mà trong mười năm trước, có người lại coi nhà lớn là của khoai lang nóng bỏng tay, nhất là khi biệt thự nằm ở nơi nào đó.
Một khi văn phòng mua bán nhà ở tư nhân mở ra, họ sẽ cố gắng ném củ khoai lang nóng bỏng tay này ra ngoài.
Xe đạp đi trên đường nhựa rồi dừng ở dưới một gốc cây ngô đồng.
Trình Dao Dao nhẹ nhàng nhảy xuống xe, cô đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Cô không xa lạ gì với căn biệt thự này, khu vực này là nơi yên tĩnh nhất ở Thượng Hải. Trong thời kỳ dân quốc, chỗ này từng là nơi ở của một nhóm người tinh anh nhất Thượng Hải, b.o.m đạn bên ngoài thế nào cũng không ảnh hưởng đến căn biệt thự ngợp trong vàng son này. Đến đời sau, chỗ này được quây lại, mỗi một căn biệt thự đều trở thành văn vật, tấc đất tấc vàng.
Tạ Tam chống xe rồi nắm tay Trình Dao Dao: “Đừng chạy lung tung quanh đây.”
Trình Dao Dao ngoan ngoãn để Tạ Tam dắt đi thẳng vào, hai người đứng trước căn biệt thự xây bằng gạch đỏ.
Một người đàn ông ra đón hai người, hắn cười thân thiện chào Tạ Tam: “Đồng chí Tạ, cậu đến rồi. Đây là…”
Hắn nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, đôi mắt lộ ra sự kinh ngạc.
Tạ Tam nói: “Đây là người yêu của cháu. Em Dao Dao, đây là ông Triệu, kia là chú Trần, chủ nhà này.”
Hóa ra ông Triệu là người trung gian, ông Trần đứng sau ông mới là người bán. Tóc ông Trần bạc phơ, da mặt nhăn nheo, lưng gù cực kỳ khoa trương.
Ông Trần run rẩy lấy chìa khóa mở cửa sắt ra, tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa sắt rỉ sét chậm rãi mở to, một bụi hoa tường vi đỏ chót đập thẳng vào mắt.
Trung Tây kết hợp, bên ngoài mang đậm phong cách phương Tây, ban công tầng hai khắc đầy hoa văn, dây leo hoa tường vi rủ xuống như thác nước. Cỏ trong sân cao đến nửa người quấn quanh đài phun nước và pho tượng thiên thần ở giữa sân. Cây kim ngân, hoa tường vi, hoa hồng và hoa cẩm tú cầu vẫn sinh trưởng mạnh mẽ trong bụi cỏ dại, màu sắc rực rõ như tơ lụa.
Cỏ dại giữa sân được tách ra thành một con đường mòn, mấy người đi qua đấy, cửa căn biệt thử mở ra, khoi bụi lập tức bay vào mặt.
Trình Dao Dao đi đằng trước, cô bị sặc bụi hắt xì liên tục. Tạ Tam vội vàng đưa khăn tay cho cô, hắn nghiêng người chắn bụi cho cô.
Ông Triệu vội nói: “Căn nhà này lâu rồi không có người ở, chỉ cần dọn sạch là được! Ôi nhìn mấy tấm rèm này xem, ông Trần, ông mau mở cửa sổ ra đi, đừng để con gái nhà người ta bị sặc.”
Ông Trần vội vàng kéo rèm ra, ánh nắng mặt trời chiếu vào căn nhà, trước mắt Trình Dao Dao lập tức sáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-834-biet-thu-co.html.]
Phòng khách ở tầng một rộng 70-80 mét vuông, ở giữa đặt nguyên bộ sô pha kiểu Tây Dương và vật dụng trong nhà, bên cạnh có một cây đàn dương cầm phủ vải trắng.
Trong nhà còn có mấy hòm gỗ đặt ngổn ngang lộn xộn, bên trên có rất nhiều giấy niêm phong chưa bóc ra.
Trình Dao Dao tò mò sờ giấy niêm phong. Ông Triệu vội nói: “Lúc trước căn nhà bị niêm phong, đồ cổ bài trí trong nhà đều bị tịch thu sung làm của công. Mấy ngày trước nhà nước trả lại cho ông Trần! Bên trong có rất nhiều đồ tốt đấy!”
“Sao ông không giữ lại?” Trình Dao Dao hỏi.
Ông Trần nói: “Việc này… Sao tôi dám giữ lại những thứ này chứ. Chỉ cần thêm hai… một nghìn đồng, tất cả đều cho hai người.”
Giá tiền đã được bàn trước rồi. Bây giờ ông Trần lại tăng giá, trong lòng Trình Dao Dao hơi khó chịu, cô không hứng thú nói: “Chỗ đồ này có gì hay, 10kg phiếu lương thực có thể đổi được một đống đồ cổ!”
Ông Triệu chỉ hận rèn sắt không thép, ông trừng mắt nhìn ông Trần, sau đó cười nói với Trình Dao Dao: “Hiện nay chính sách mới đã sửa đổi, có rất nhiều người thu mua chỗ đồ cổ này. Cô giữ lại làm đồ trang trí cũng không mất mát gì nha!”
Trình Dao Dao nhìn tay mình từ chối cho ý kiến. Đầu ngón tay trắng nõn dính đầy bụi bặm.
Tạ Tam lấy khăn lau sạch tay cho cô.
Ông Triệu nhận ra Trình Dao Dao mới là người quyết định trong hai người, ông cười: “Cô gái, mặc dù giá này hơi đắt nhưng tìm xung quanh Thượng Hải cũng không có căn nhà nào tốt hơn căn này đâu! Lúc trước bố ông Trần trả một số tiền lớn mời người Đức xây nhà đấy, còn chưa ở được hai năm đã bị sung công. Không tin cô nhìn xem, cầu thang này đều là gỗ sồi nhập khẩu đó!”
Lan can mang kiểu dáng châu Âu, cầu thang gỗ nối thẳng lên tầng hai, trên vách tường còn treo mấy khung ảnh nghiêng lệch.
Trình Dao Dao đi vài bước lên bậc thang, gót giày giẫm lên gỗ phát ra tiếng vang lanh lảnh. Cô quay đầu nhìn Tạ Tam đứng bên dưới: “Về sau lót thêm thảm trên bậc thang, như vậy sẽ không ồn nữa.”
Cô đứng ở giữa cầu thang dính đầy bụi, ánh nắng chiếu thẳng vào người cô, nuốt ruồi cạnh khóe mắt lúc sáng lúc tối giống như giấc mộng xưa, cô và căn biệt thự này hợp nhau đến lạ.
Ánh mắt Tạ Tam nóng bỏng nhìn cô, bông hoa phú quý mềm mại nên sống trong căn nhà giàu sang ấm áp này.
Ông Triệu còn tưởng cuộc làm ăn này hỏng rồi, ai ngờ Tạ Tam thanh toán sảng khoái, chủ hộ rơi vào người Trình Dao Dao.
Tạ Tam mở ba lô quân đội màu xanh ra, bên trong có 130 tờ tiền tương ứng với 130.000 nhân dân tệ.
Tay ông Trần run rẩy.
Ở niên đại này lương nhân viên cấp cao cũng chỉ có 80 đồng/tháng, 130.000 đồng là số tiền nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
(130.000 nhân dân tệ xấp xỉ 455 triệu VNĐ.)
Ông Triệu mừng rỡ cười thấy răng không thấy mắt. Cuộc làm ăn này hoàn thành đủ để ông ăn no nửa năm! Ông Triệu lấy ít tiền ở chỗ ông Trần rồi vội vàng đi xử lý thủ tục nhà đất.
Bây giờ phe bảo thủ và phe cải cách tranh đấu càng ngày càng kịch liệt, tình thế thay đổi xoành xoạch là chuyện bình thường, ai cũng không biết ngày mai có làm được cuộc giao dịch này hay không, ông phải nắm chắc thời gian!