Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 831: Cuộc sống ở đại học
Cập nhật lúc: 2024-09-14 09:55:29
Lượt xem: 174
Xe lửa xuyên qua đường hầm kéo dài tiến thẳng đến cuộc sống đại học sáng rỡ phía trước.
Một lần nữa đứng trên đường phố Thượng Hải, tâm tình Trình Dao Dao khác hẳn lần trước. Cô và Tạ Tam đi cạnh nhau, hai người đều vui sướng và chờ mong tương lai.
Cứ cách một đoạn đường lại có một công mới đang thi công, đất cát trên đường bụi mù, các tòa nhà cao tầng Tây Dương xây bằng gạch đỏ cổ xưa rất dễ thấy, khói bụi bay đi để lại sức sống tràn trề.
Tạ Tam đứng thẳng lưng thu tất cả cảnh sắc vào trong mắt, lòng hăng hái khuấy động lồng ngực.
Trình Dao Dao nhìn cách ăn mặc của người qua đường. Người Thượng Hải thay đổi cách ăn mặc như chong chóng quay theo chiều gió, người đi đường mặc những màu sắc sáng rỡ hơn trước nhiều. Những cô gái trẻ tuổi cắt tóc mái ngang trán hoặc uốn cong, đi khắp nơi có thể thấy họ mặc quần loe và đeo máy nghe nhạc, trong công viên còn có người nhảy giao lưu.
Trình Dao Dao quay đầu kéo tay Tạ Tam ra hiệu cho hắn nhìn: “Anh nhìn xem, bên kia đang khiêu vũ kìa.”
Nam nữ chải tóc bóng loáng, trên người mặc quần ống loe thời thượng, họ khoác eo chạm vai khiêu vũ. Vẻ mặt bọn họ đều nghiêm túc giống như đang đứng trên sân khấu lớn trong nhà hát Diệp Ca, những người chỉ trỏ xung quanh đều không thể quấy rầy bọn họ.
Tạ Tam nhìn qua, hắn không thấy hứng thú mà đảo mắt nhìn Trình Dao Dao. Đi đường dài làm cô mệt mỏi rã rời, nhưng cô vẫn giống như một bông hoa nghiêng nước nghiêng thành, vẻ mặt mệt mỏi này càng tăng thêm vẻ đẹp quá mức quy định cho cô.
Trình Dao Dao kích động nhìn chằm chằm người đang khiêu vũ bên kia: “Em nhảu đẹp hơn bọn họ nhiều.”
Tạ Tam giữ chặt cô: “Chúng ta phải đi báo danh rồi.”
Trình Dao Dao chép miệng. Tạ Tam dỗ cô: “Về sau vẫn còn cô hội mà.”
“Đúng vậy. Nghe nói trong trường học cũng có hội trường, còn có phòng khiêu vũ nữa.” Lúc này Trình Dao Dao mới cao hứng trở lại, cô kéo Tạ Tam: “Đi thôi!”
Sân trường đại học Thượng Hải vẫn giống trong trí nhớ. Giảng đường cổ xưa đứng trang nghiêm dưới ánh mặt trời, trong khuôn viên trường có thể thấy rất nhiều cây ngô đồng và cây hoa anh đào. Bây giờ là mùa hoa anh đào, màu hồng nhạt nổi bật trên nền cỏ xanh.
Thư thông báo trúng tuyển gửi đến trễ nên lúc nhập học Trình Dao Dao và Tạ Tam đã bỏ lỡ lễ khai giảng. Sân trường yên lặng làm mọi người cảm thấy nghi hoặc.
Hai người đi xung quanh tìm văn phòng trường, giáo viên phụ trách tiếp đón ngẩng đầu thấy Trình Dao Dao liền nói: “Tôi còn tưởng em không đến.”
Trình Dao Dao nghi ngờ: “Thầy biết em ạ?”
Giáo viên cười nói: “Giáo viên cả trường đều xem ảnh trên hồ sơ của em rồi. Người thật đẹp hơn trên ảnh nha, xem ra ngành văn học Trung Quốc chúng ta có hoa khôi mới rồi.”
Tạ Tam nói: “Em chào thầy, thầy cho em hỏi ngành kinh tế ở đâu ạ?”
“Cậu cũng đến báo danh sao?” Thầy giáo đẩy mắt kính kinh ngạc nhìn Tạ Tam: “Tôi còn tưởng cậu đưa bạn gái đến.”
Khí lạnh quanh người Tạ Tam lập tức tan ra, hắn cảm thấy ấn tượng với thầy giáo mắt sáng như đuốc này: “Em và người yêu học cùng trường.”
Thầy giáo nhìn về phía Trình Dao Dao. Trình Dao Dao hào phóng thừa nhận: “Chúng em đính hôn rồi.”
Thầy giáo vừa giúp bọn họ làm thủ tục nhập học vừa nghe ngóng chuyện tình của hai người. Ông nghe xong cũng thổn thức không thôi: “Thanh niên trí thức tham gia sản xuất ở nông thôn và con cháu của hắc ngũ loại, chuyện này vừa mâu thuẫn vừa đặc biệt. Chuyện tình của hai người đúng là truyền kỳ ở thời đại này. Phải cảm ơn chính sách của quốc gia, cũng phải cảm ơn lòng tin và sự giúp đỡ lẫn nhau của hai người!”
Trình Dao Dao được rót một bụng canh gà, cô chỉ có thể gật đầu liên tục. Tạ Tam thừa dịp hỏi thăm chuyện đăng ký hộ khẩu và thủ tục đăng ký kết hôn, thầy giáo cười nói: “Vừa lên đại học đã kết hôn rồi, có gấp quá không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-831-cuoc-song-o-dai-hoc.html.]
Trình Dao Dao vô thức quay sang nhìn Tạ Tam, mặt Tạ Tam tái xanh rồi.
Thầy giáo nhịn cười nửa ngày mới nói: “Cũng không phải không có cách nào. Đến tháng 5 sẽ đăng ký hộ khẩu cho hai người, đến lúc đó có thể lĩnh chứng rồi.”
Tạ Tam liền hỏi: “Thật sao?”
Thầy giáo làm bộ nghiêm túc, vẻ mặt cứng rắn: “Khụ. Tôi thấy em đạt điểm tối đa môn toán, còn là sinh viên mới đứng hạng nhất, em nên đặt việc học lên đầu, không nên lo lắng đến chuyện yêu đương quá!”
Tạ Tam cố gắng kiềm chế ý cười, mặt mày vui mừng của hắn làm thầy giáo tức giận đến mức dựng râu trợn trừng mắt. Về sau hắn mới biết đây là giáo viên dạy ngành kinh tế, trong quá trình học ông ra rất nhiều đề khó cho hắn, nhưng Tạ Tam cũng trở thành học sinh đắc ý nhất của ông, vấn đề này nói sau.
Hai người làm xong thủ tục nhập học rồi chuyển sang khu kế toán. Hai người nộp tiền ăn và tiền sách.
Thầy giáo hỏi: “Hai em muốn đổi phiếu lương thực không?”
Trình Dao Dao nói: “Dạ không, chúng em có rồi ạ.”
Thầy giáo nhìn hai người, ông gật đầu nói: “Hai em chắc không thiếu tiền, phiếu lương thực này để bạn học nào cần thì lấy vậy.”
Trình Dao Dao mặc váy thân dài, trời sinh tính tình cao ngạo của con cháu nhà giàu, Tạ Tam ăn mặc mộc mạc nhưng cũng cao ráo thẳng tắp, khí chất trầm ổn. Thầy giáo mộc mạc cả đời nên không nhận ra cái áo khoác đơn giản trên người Tạ Tam là hàng nhập khẩu.
Tạ Tam hỏi: “Hôm nay không phải lên lớp ạ? Em thấy trường học rất yên tĩnh.”
Thầy giáo nói: “Về đi. Hai người đừng đi theo quấy rối, nhất là em, con gái mềm yếu đừng lẫn vào đấy.”
Trình Dao Dao đứng thẳng người: “Thầy, câu nói của thấy có ý kỳ thi phái nữ nha!”
Thầy giáo cười không được mà tức cũng không xong. Tạ Tam lập tức kéo Trình Dao Dao lại, hắn cảm ơn thầy giáo rồi đi về.
Tạ Tam và Trình Dao Dao đến chợ đen một chuyến. Bây giờ chợ đen đã đổi tên thành phiên chợ quang minh chính đại, hai bên đường đang xây cửa hàng và quán ăn mới.
Hai người mua chăn đệm mới, bình siêu tốc, hộp đựng cơm và đồ dùng hàng ngày. Trình Dao Dao còn mua hai mảnh vải bông nhập khẩu làm màn giường.
Lúc quay đầu lại, cô đã thấy Tạ Tam lấy xe đạp ở đâu ra đạp đến đây. Đồ vật được buộc hết ở phía sau xe, Trình Dao Dao không có chỗ ngồi nữa.
Tạ Tam vỗ khung xe phía trước: “Lên đây.”
Trình Dao Dao nhíu mày: “Anh không sợ bị bắt sao?”
Lúc trước ở huyện Lâm An có rất nhiều nam thanh niên chở con gái ngồi như này, bình thường họ sẽ bị đội tra xét coi là lưu manh bắt lại.
Tạ Tam nói: “Trên đường có rất nhiều người ngồi như thế, không bị bắt đâu.”
Trong mắt hắn ẩn chứa sự kích động, hắn đã muốn chở Trình Dao Dao như này lâu rồi.
Trình Dao Dao mỉm cười giang tay ra, Tạ Tam nhẹ nhàng ôm eo nhấc cô lên để cô ngồi trên khung ngang. Trình Dao Dao ngồi lệch sang một bên, chân đặt ở phía trước. Khung xe đạp rất cao, lúc đầu cô ngồi lên còn hơi sợ, tay nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u xe.