Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 824: Cửa hàng thời trang và nhà máy sản xuất vật liệu gỗ
Cập nhật lúc: 2024-09-12 10:18:30
Lượt xem: 157
Trình Dao Dao chỉ thuận miệng hỏi một câu, ai ngờ Tạ Phi phản ứng giống con thỏ nhỏ bị nắm chặt tai, gương mặt cũng đỏ bừng.
Động tác giấu đầu lòi đuôi của cô làm Tạ Tam và Trình Dao Dao đồng loạt nhìn chằm chằm.
Tạ Phi nắm chặt vạt áo, nhịp tim như muốn nhảy ra khỏi miệng. Cô rất ít khi nói dối, vừa nói dối liền đỏ mặt nóng mắt, cô cảm thấy cả thế giới đang nhìn mình.
May mà Trình Dao Dao không hỏi gì thêm, cô chỉ nói: “Tiểu Phi, quần áo mới em may giúp chị xong chưa?”
Lúc này Tạ Phi mới thở phào, cô nói: “Sắp xong rồi ạ, chờ em nghỉ em mang về cho chị xem!”
Trình Dao Dao dặn dò: “Ừm, mang cả bản phác thảo về, chị cần dùng.”
Tạ Phi không hiểu nhưng vẫn đáp ứng. Tạ Phi còn phải làm việc, cô cầm đồ ăn và kẹo đường quay về xưởng.
Tạ Tam vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, ánh mắt suy nghĩ gì đó.
Trình Dao Dao khua tay trước mắt hắn: “Anh nhìn gì đấy?”
Tạ Tam nói: “Tiểu Phi không bình thường.”
Trình Dao Dao thầm nghĩ, anh mới nhìn ra à, bộ dáng thiếu nữ mơ mộng tình yêu của Tạ Phi làm cô không yên tâm, cô nói: “Không phải anh bảo người trông coi Tiểu Phi sao? Gần đây Tiểu Phi có qua lại với người đàn ông nào không?”
“Không có.” Tạ Chiếu nhíu mày, đây mới là vấn đề mấu chốt. Nhưng hắn là anh trai, có rất nhiều điều không tiện hỏi, hắn chỉ nói: “Em Dao Dao, em có thời gian thì nói chuyện với Tiểu Phi đi.”
Trình Dao Dao cười nói: “Đúng lúc em cũng muốn nói chuyện của Tiểu Phi với anh.”
“Chuyện gì?”
“Chờ Tiểu Phi về nhà rồi nói!” Trình Dao Dao ngồi lên yên sau xe đạp: “Về nhà thôi.”
Gần đây Tạ Tam thường đi đi lại lại giữa thôn Điềm Thủy và huyện Lâm An, hắn còn phải đến nhà máy gia công vật liệu gỗ nên mua cái xe đạp này tiện đi lại.
Ở niên đại này xe đạp là đồ được hoan nghênh nhất, cũng khó mua nhất. Banh xe to, trong lực mạnh, thân xe cao phù hợp với đôi chân dài của Tạ Tam.
Trình Dao Dao thích đi xe đạp nhất, cô và Tạ Tam thường ra ngoài hóng mát. Tạ Tam còn kê một cái đệm nhỏ bằng bông ở yên sau, lúc ngồi sẽ không bị cộm người.
Tạ Tam chân dài đạp xe, Trình Dao Dao ngồi ngoan ngoãn đằng sau, tay nắm chặt áo Tạ Tam. Tiếng chuông xe đạp kêu vang, thanh niên trẻ tuổi chở cô gái xinh đẹp đi trên đường nhận được vô số ánh mắt hâm mộ.
Cũng có người chậc chậc nói: “Không biết xấu hổ! Người trẻ tuổi bây giờ thật là!”
Giống như muốn chứng minh lời ông lão nói, một nhóm người trẻ tuổi mặc áo quân đội vác đài FM đi qua, tiếng hát mềm mại uyển chuyển phát ra từ trong máy nghe nhạc.
Ông lão tức giận giậm chân: “Cái thói đời này!”
Nhóm người trẻ tuổi kia càng hát càng to, bọn họ nghênh ngang rời đi.
“Em chưa quên anh, anh đã quên em rồi, ngay cả cái tên anh cũng nói sai chứng minh anh đang lừa dối em…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-824-cua-hang-thoi-trang-va-nha-may-san-xuat-vat-lieu-go.html.]
Đến cổng nhà họ Tạ, Trình Dao Dao vẫn hát theo đài FM, Tạ Tam vừa đi đến cửa liền nghe thấy câu cuối cùng, cơ bắp phản xạ có điều kiện kéo căng: “Không có…”
Trình Dao Dao chọc trán hắn: “Nhìn anh nói gì này!”
Đầu ngón tay mát lạnh chọc vào trán hắn giống như có dòng diện tê dại chạy khắp người. Tạ Tam nắm chặt ngón tay cô, thấy Trình Dao Dao cười giảo hoạt, hắn cũng cười theo.
Bà Tạ bê gạo từ phòng bếp ra, hai người vội vàng buông tay.
Trình Dao Dao chạy tới: “Bà nội, cháu vo gạo giúp bà!”
Bà Tạ thấy Trình Dao Dao ngoan ngoãn múc nước vo gạo, bà dạy dỗ: “Lời bài hát bây giờ quá lộ liễu rồi, con gái con đứa suốt ngày hát mấy câu tình mới chả yêu, người khác nghe thấy lại cười cho.”
Tạ Tam nói: “Bà nội, lần tới cháu tìm hai cuốn băng Côn Khúc cho bà.”
(Côn Khúc: hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát.)
Bà Tạ vui mừng nhưng vẫn lo lắng: “Bây giờ có thể xem cái này sao?”
Trình Dao Dao nói: “Xem được ạ. Trên báo cũng đăng tin, đoàn nghệ thuật Côn Âu được biểu diễn ở nước ngoài đấy ạ.”
Bà Tạ trầm ngâm nói: “Sự biến hóa càng ngày càng lớn, không biết tình thế có thay đổi không…”
Bắt đầu từ việc khuyến khích phát triển nền kinh tế tư nhân, nhà nước tiếp tục ban hành một loạt chính sách mới, cái cũ và cái mới đang xung đột kịch liệt. Bên trong phe cải cách có một nhóm thanh niên trẻ tuổi cầu tiến, lúc nhóm người này xuất hiện đã gây ra rất nhiều tranh cãi về vấn đề “đồi trụy”, bây giờ họ có thể bước ra ngoài ánh sáng, xuất hiện từ đầu đường đến cuối ngõ.
Bước đi nào cũng thay đổi lớn, phần lớn người dân đều duy trì trạng thái quan sát, có người dựa vào cơn sóng thay đổi mạnh mẽ này, họ quyết đoán xuất kích từ bên trong, thừa cơ tiến về phía trước.
Tạ Tam chắc chắn là người ở vế sau. Nhà máy hiện tại của hắn từng là một nhà máy gia công gỗ vì kinh doanh không tốt nên phải đóng cửa, máy móc bên trong đều có sẵn, chỉ cần mời người tới sửa chữa xong liền khởi công.
Khách hàng thu mua vật liệu gỗ đều là xưởng quốc danh, hiện tại vật liễu gỗ khan hiếm nên bọn họ giao tiền cọc và tiền hàng rất thoải mái. Nhà máy muốn thu mua vật liệu gỗ chỉ cần giao tiền đặt cọc cho đại đội các thôn, số tiền còn lại trả dần trong vòng một năm là được. Tạ Tam dùng số tiền còn lại đặt hai loại máy móc hiện đại nhất để sản xuất vật liệu gỗ.
Xí nghiệp tư nhân không giống xưởng quốc doanh, muốn làm cái gì cũng phải chờ phê duyệt theo một quy trình dài. Bây giờ trăm nghề hưng thịnh, nhà máy giống như máy in tiền, vật liệu gỗ được vận chuyển liên tục đến các tỉnh thành.
Mức bán hàng tháng thứ hai của nhà máy làm Trình Dao Dao kinh ngạc rớt cằm. Một nhà máy gia công nho nhỏ nhìn không có gì nổi bật nhưng lợi nhuận lại cao hơn dự liệu nhiều.
Đừng nói đến việc mở xưởng, ngay cả việc bán hạt dưa cũng có thể lời mấy nghìn đồng. Nhưng phần lớn người dân đều cho rằng công nhân mới là công việc ổn định thiết thực nhất.
Lúc Tạ Phi nghỉ việc ở xưởng may, người dân thôn Điềm Thủy thảo luận ròng rã hết tháng giêng: “Nhà họ Tạ điên rồi!”
Trình Dao Dao là người đề nghị Tạ Phi nghỉ việc.
Lúc Tạ Phi được nghỉ về nhà, cả nhà mở một cuộc họp.
Trình Dao Dao trịnh trọng nói suy nghĩ của mình: “Thứ nhất, sản phẩm của xưởng may không có gì đổi mới, các xưởng may tư nhân khác đang ép sát nên hiệu quả và lợi nhuận của xưởng may quốc doanh càng ngày càng kém, đây không phải là công việc ổn định thiết thực nữa. Thứ hai, ngay từ đầu Tiểu Phi đã không thích công việc ở xưởng may, em ấy thích thiết kế thời trang. Cháu cho rằng Tiểu Phi nên đọc sách rồi thi ngành thiết kế thời trang. Thứ ba, chẳng mấy chốc cháu và Tạ Tam sẽ đi học, Tiểu Phi và bà nội cũng nên đi cùng chúng cháu đến Thượng Hải.”
Trình Dao Dao nói xong, cô thấy ba người chỉ nhìn mình thì nhắc nhở: “Cháu nói xong rồi, xin mời vỗ tay.”
Tạ Tam phản ứng đầu tiên, hắn vỗ tay nhiệt liệt. Bà Tạ và Tạ Phi cũng vỗ tay theo.
Bà Tạ nói: “Dao Dao nghiêm túc rất ra dáng đấy.”