Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 799: Kho báu nhà họ Tạ

Cập nhật lúc: 2024-09-09 22:50:05
Lượt xem: 196

Hè năm nay mưa nhiều, đất hoang, rừng tre, rừng thông và đồi núi phía sau thôn Điềm Thủy đều mọc đầy nấm. Ngày nào Tạ Tam và Trình Dao Dao cũng thắng lợi trở về từ trong rừng tre.

Nấm dê, nấm khô và nấm trứng thiên nga rất hiếm, vừa hái xong phải ăn luôn trong ngày, mùi vị tươi ngon làm người muốn ngừng mà không ngừng được. Mấy loại nấm khác thì xâu thành chuỗi rồi phơi khô, đến mùa đông có thể hầm thịt gà, hầm thịt lớn, đây đều là những loại hiếm có.

Nấm thường dùng làm nấm tương. Nấm tươi băm nhỏ trộn với thịt mỡ, sau đó trộn gia vị làm thành tương, lúc ăn chỉ cần chan một thìa lên bát cơm hoặc đồ hộp, mọi người ăn xong chỉ nuốt cả lưỡi vào.

Ngày nào Trình Dao Dao cũng làm một nồi nấm tương lớn rồi đổ vào từng bình nhỏ, khi tích đủ 200 bình, Tạ Tam sẽ mang vào huyện bán cho Hầu Tử. Riêng dầu gà tung quý hiếm đều giữ lại hết, Tạ Tam dùng làm quà tặng không tệ.

200 bình nấm tương tới tay, Hầu Tử lập tức tính tiền cho Tạ Tam, sau đó hắn lại đưa bình rỗng nhập ở xưởng đồ hộp và dầu đậu phộng cho Tạ Tam.

Hầu Tử ân cần khuân đồ giúp Tạ Tam, hắn năn nỉ: “Anh Tạ Tam, chỗ nấm tương của anh bán rất tốt! Em luôn có nguồn tiêu thụ đầy đủ, anh có thể bảo chị dâu làm nhiều thêm được không?”

Tạ Tam nhìn lướt qua hắn, Hầu Tử lớn tuổi hơn Trình Dao Dao, thế mà gọi chị dâu ngọt xớt.

Tạ Tam nói: “Không được.”

“Vì sao?” Hầu Tử vội vàng nói: “Mặc dù lợi nhuận nấm tương ít nhưng rất dễ kiếm tiền.”

Tạ Tam đặt hai mười cân dầu lên xe, hắn nói: “Em ấy sẽ mệt mỏi.”

Hầu Tử trợn mắt nhìn. 200 bình nấm tương bán được 1000 đồng, hắn bán qua tay có thể kiếm thêm 200, 300. Nếu người khác làm ra được mùi vị này, một ngày họ làm 200 bình cũng bình thường! Vậy mà hắn bảo mệt?

Hầu Tử đang muốn nói “Cô gái của anh đáng giá thế sao?”, bộ dáng của Trình Dao Dao liền hiện lên trước mắt, hắn ho khan, thật sự là cô gái mềm yếu.

Tạ Tam tạm biệt Hầu Tử rồi đến bưu cục, hắn gọi điện cho bên Thượng Hải bàn giao mấy câu. Đầu bên kia truyền tới thanh âm oán trách: “Anh, em vừa bàn bạc được hai vụ làm ăn lớn, có thể kiếm rất nhiều tiền! Bây giờ thu tay lại, anh…”

“Không làm nữa. Sáu tháng cuối năm tôi phải ôn tập.” Tạ Tam nhìn chữ trên tường, khóe môi nở nụ cười: “Kiếm tiền không quan trọng bằng cưới vợ.”

Đầu bên kia chưa từ bỏ ý định, người kia nói một loạt tin tức nhưng từ trước đến nay Tạ Tam nói một là một, người kia đành phải lẩm bẩm vài câu.

Tạ Tam nói tiếp: “Cậu đi theo tôi kiếm được không ít, tình hình gần đây rất căng, cậu về nhà nghỉ ngơi đi. Chờ tôi làm lần nữa, tôi sẽ thông báo cho cậu.”

Tạ Tam đi sang huyện bên cạnh một chuyến, hắn huých vào một người ở cửa sau ngân hàng, một lúc sau người kia đi xa, hắn cũng xách theo hai túi đồ rời đi.

Trong sân nhà họ Tạ cực kỳ náo nhiệt. Thời tiết nóng dần, sân nhà họ Tạ vẫn rộng rãi thoáng mát. Mấy người phụ nữ ở gần đều thích qua đây nói chuyện với bà Tạ.

Mỗi lần đến nhà họ Tạ, Trình Dao Dao sẽ làm bánh ngọt và pha trà tiếp đãi. Có lúc là trà hạt gạo, trà bạc hà, có lúc là kẹo bưởi, mứt mơ hoặc một số loại bánh khác.

Mấy người hàng xóm không tham miếng bánh ngọt này, họ chỉ thích không khí ở nhà họ Tạ thôi. Trong sân có giếng nước, mái che nắng, chó con mèo con, mọi người thể thấy rất nhiều phong cảnh nông thôn ở khắp mọi nơi, Trình Dao Dao đứng trong đó tạo nên một bức tranh làm người say mê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-799-kho-bau-nha-ho-ta.html.]

Mấy người phụ nữ không có chuyện gì lại đến ngồi một lúc, ngày nào họ cũng giúp bà Tạ rửa nấm, mọi người vừa nói vừa làm xong việc. Ngày nào cũng có một giỏ nấm to cần rửa sạch,

Người dân ở thôn Điềm Thủy thích ăn nấm, họ cũng biết cách tìm nấm, nhà nào cũng có một giỏ nấm to, ăn không hết thì phơi khô nên mọi người thấy bình thường.

Ngược lại bà Tạ vẫn băn khoăn, bà bảo Trình Dao Dao làm ít nấm tương đưa cho mấy nhà hàng xóm.

Trình Dao Dao nói: “Nấm tương không rẻ, nếu quá hào phóng, về sau một số người thường xuyên đến xin thì làm sao vây giờ?”

Trình Dao Dao nói như vậy không phải không có lý do. Người trong thôn phức tạp nên rất dễ phát sinh chuyện linh tinh. Nhân duyên nhà họ Tạ tốt hơn đồng nghĩa với việc phiền phức cũng nhiều hơn.

Tính cách phụ nữ trong thôn không giống nhau. Có người hiểu lễ nghĩa, có người lòng tham không đáy. Nói đến việc rau củ trong vườn nhà họ Tạ ăn không hết, bà Tạ thường hái tặng mấy nhà hàng xóm, có nhà sẽ tặng lại một ít trái cây, rau xanh. Có nhà sẽ không tặng gì mà ăn quen miệng, lần sau còn bảo trẻ con đến tận cửa xin. Thỉnh thoảng vay trứng gà, vay nửa cân gạo kê, tính cách giống hệt con đỉa làm người ta đau cả đầu.

Trình Dao Dao nghĩ đến việc này liền tức giận: “Thím Kim Hoa đáng ghét nhất, lần sau không cho bà ta tới nữa!”

Bà Tạ bất cười: “Cháu ghi hận chuyện bà ấy làm mối cho Chiêu ca nhi sao?”

Trình Dao Dao giậm chân: “Không phải đâu! Lần nào bà ấy tới đều thò đầu nhìn vào phòng cháu, bà ấy còn muốn vào trong bếp nhà chúng ta xem có thịt hay không. Bà nhìn đi, một mình bà ta ăn hết nửa đĩa hạt thông!”

Trình Dao Dao vừa phàn nàn vừa thu dọn bánh ngọt và cốc chén mấy người phụ nữ uống qua. Nếu cô không làm nhanh, bà Tạ sẽ làm ngay.

Bà Tạ nhìn bộ dáng nói một đằng nghĩ một nẻo của cô, trong lòng cực kỳ vui, ngoài miệng vẫn giảng đạo lý cho cô nghe: “Người trong thôn rất nhiều chuyện, cuộc sống đều trôi qua như vậy. Có một số việc, cháu không thể tính toán so đo quá mức, thà mình chịu ít thiệt thòi cũng không thể đắc tội với mấy người phụ nữ hẹp hòi đó được.

Trình Dao Dao nghe vậy, cô càng quyết tâm hơn: “Chờ cháu và Tạ Tam học đại học, chúng cháu sẽ chuyển vào trong thành phố.”

Bà Tạ cười hớn hở: “Cháu và Tạ Tam ở đâu?”

“Chúng ta mua nhà.” Trình Dao Dao nói: “Mua một căn nhà to rồi đón bà và Tiểu Phi lên.”

Tủng Tủng bị Cường Cường đuổi chạy khắp sân, nó đ.â.m đầu vào chân Trình Dao Dao. Trình Dao Dao ôm nó lên: “Tủng Tủng cũng đi, không cho Cường Cường đi. Cường Cường đánh em suốt ngày.”

Cường Cường chạy nhanh như chớp đuổi tới, nó lắc chân trước kêu: “Meo! Meo!”

Bà Tạ lắc đầu: “Cường Cường không có dáng vẻ làm bố gì cả.”

Bây giờ Nhưỡng Nhưỡng không ra ngoài nữa, ngày nào nó cũng nằm trong ổ mèo ăn cơm dinh dưỡng Trình Dao Dao nấu, cái cằm nhọn cũng trở nên mượt mà, lông mao trắng sáng như tơ lụa.

Đôi mắt màu xanh hơi nheo lại giống con mèo cao ngạo sống trong gia đình giàu có. Cường Cường dựa vào gần liền bị ăn đánh. Ngược lại Tủng Tủng có thể kích thích tình mẹ của nó, mỗi lần Tủng Tủng mang mấy loại bảo bối như xương cốt, hòn đá nhỏ xinh đẹp và quả thông khô cho nó, nó sẽ l.i.ế.m lông Tủng Tủng.

Cứ đến lúc này, Cường Cường sẽ ai oán trốn một bên quan sát. Chờ Tủng Tủng lè lưỡi chạy đi, nó sẽ nhảy ra đuổi đánh Tủng Tủng.

Còn không phải sao? Trình Dao Dao vừa đặt Tủng Tủng xuống đất, chân sau của Cường Cường đạp mạnh, nó tăng tốc đuổi theo Tủng Tủng. Hai con lông xù chạy đến cửa cổng, bỗng nhiên cửa cổng bị đẩy ra, Tủng Tủng không kịp phanh lại, nó đ.â.m đầu vào cửa rồi ngã ngửa ra đất.

Loading...