Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 789
Cập nhật lúc: 2024-09-08 23:31:01
Lượt xem: 163
Trình Chinh nói từng chữ: “Đừng quên thân phận của mình! Hai mươi năm nữa tôi vẫn nhớ kỹ, lúc đầu tôi cưới bà vì cái gì!”
Trình Chinh nói xong liền đóng sập cửa rời đi.
Trong phòng lập tức yên tĩnh. Gương mặt đang đỏ bừng của Ngụy Thục Quyên dần dần trắng bệch lộ ra nếp nhăn sâu rộng trên da giống như già đi mười tuổi: “Hai mươi năm, hai mươi năm, ông coi tôi là bảo mẫu mua được, ông vẫn muốn vứt bỏ hai mẹ con chúng tôi…”
Bà dựa lên người Trình Nặc Nặc, nước mắt rơi tí tách.
Trình Chinh là người làm công tác văn hóa, kết hôn nhiều năm, dù Ngụy Thục Quyên mang thai Trình Nặc Nặc, ông vẫn lạnh nhạt ôm con gái bỏ đi.
Ngụy Thục Quyên kể lần đâu gặp Trình Chinh cho Trình Nặc Nặc nghe. Bà mối lấy một tấm ảnh chụp đen trắng, người đàn ông trong ảnh nhã nhặn đẹp trai, lần đầu tiên Ngụy Thục Quyên vừa nhìn tim liền đập thình thịch. Dù bà mối chế giễu bà váng đầu muốn trèo cao, bà cũng không sợ. Bà quyết định lén đưa 20 đồng cho bà mối, bà cầu bà mối giấu tin tức này đi, chỉ đưa mình bà đến gặp Trình Chinh.
20 đồng là tiền tích góp bà có được khi đi hái đài sen, hái hoa, gách nước tưới ruộng giúp người ta, bà tích góp 8 năm chỉ đổi một cơ hội xem mắt với Trình Chinh.
Sau khi bà kết hôn với Trình Chinh, ngày nào cũng giống như giẫm trên bông. Bà ở nhà tầng, ăn gạo trắng và thịt, mỗi ngày chỉ cần chăm sóc một đứa bé là được.
Trình Chinh đối xử rất tốt với bà, đây là người đàn ông khác hẳn những người bà từng thấy, ông đẹp trai hơn trong hình. Ông nói rõ tiếng phổ thông, sai khi mặc quần áo vest vào trông rất giống người trong phim. Mà Trình Chinh chưa từng đánh bà, ngay cả mắng cũng không.
Cưới được một tháng, trong mơ Ngụy Thục Quyên cũng cười đến tỉnh. Trình Chinh không động vào bà, cũng rất ít khi nói chuyện với bà. Chỉ có lúc bà ôm Trình Dao Dao đi tìm ông kể chuyện hôm nay Dao Dao ăn được mấy thìa cháo gạo, hình như Dao Dao biết nói chuyện rồi, lúc đó Trình Chinh mới cười nghe bà nói chuyện.
Ngụy Thục Quyên không hiểu yêu ai yêu cả đường đi lối về là gì? Bà chỉ muốn Trình Chinh cao hứng nên bà đối xử rất tốt với Dao Dao. Trình Chinh vì vậy cũng vui vẻ hòa nhã với bà hơn, có lúc còn đi cùng bà về nhà mẹ đẻ.
Đó là khoảng thời gian rực rỡ nhất trong đời bà, một đoạn ký ức chói mắt nhất. Cả nhà mẹ đẻ bà đều oanh động, mấy người phụ nữ thân thích nhà mẹ đẻ đều nhìn chồng của bà, người nào cũng hâm mộ đỏ mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-789.html.]
Thừa dịp Trình Chinh nói chuyện, uống rượu với nhóm đàn ông, mẹ ruột và chị dâu bà lặng lẽ nói với bà: “Con nhóc nhỏ như vậy đáng để con tốn công tốn sức sao, nếu con có thể sinh một thằng nhóc mập mạp cho cậu ta, con còn sợ không buộc được lòng của chồng con sao?”
Lời này thức tỉnh Ngụy Thục Quyên, bà có thể sinh được mà, bà sẽ sinh con trai noi dõi cho Trình Chinh. Nhìn sự nhiệt tình, yêu thương của Trình Chinh đối với Trình Dao Dao, bà nghĩ nếu bà sinh con trai, Trình Chinh nhất định quên Trình Dao Dao và mẹ con bé, ông sẽ đứng về phía mình.
Ngụy Thục Quyên không sinh được con trai nhưng bà sinh được Trình Nặc Nặc. Mặc dù chậm mười mấy năm nhưng Trình Nặc Nặc vẫn giúp bà lôi kéo Trình Chinh về bên cạnh mình.
Ngụy Thục Quyên cứ nghĩ hai vợ chồng sẽ bầu bạn đến già. Hai năm ở chung, bà luôn chiếm được một vị trí nhỏ trong lòng Trình Chinh.
Câu “Đừng quên thân phận của mình” của Trình Chinh giống như cây gậy đánh thức bà. Hóa ra sau khi xé rách mặt, người đàn ông nhã nhặn lại lộ ra gương mặt dữ tợn bạc tình bạc nghĩa như vậy.
Ngụy Thục Quyên vừa nói vừa khóc, nhưng con gái không đáp lại nửa câu, bà tức hổn hển đập tay cô: “Bồi thường tiền hàng! Đều do con hại! Con nhóc vô dụng này, sao con không phải con trai chứ, lớn lên cũng không bằng một đầu ngón tay của người ta!”
Người Trình Nặc Nặc đau đớn kịch liệt, bụng dưới cũng đau nhức lạnh buốt, cô cắn chặt răng không nói gì nghe Ngụy Thục Quyên ác độc chửi mắng.
Thẩm Yến không chịu kết hôn với cô, Trình Chinh không muốn cô con gái này, mẹ ruột cũng không cần phải nói…Còn Trình Dao Dao, Trình Dao Dao dựa vào đâu mà đạt được tất cả mọi thứ tốt đẹp, sự cưng chiều, tình yêu, cô có mọi thứ, ngay cả linh tuyền Trình Nặc Nặc phải tích góp vất vả từng giây từng phút, ở trong tay cô có thể tùy ý sử dụng.
Bây giờ Trình Nặc Nặc không có gương mặt đẹp, không có hôn ước, thậm chí cơ hội sinh con cũng không có.
Trong phòng dần dần rơi vào bóng tối, bên trong chỉ có tiếng mắng chửi của Ngụy Thục Quyên và hơi thở nặng nề của Trình Nặc Nặc. Cô vừa nằm trên gối thở hấp hối như sắp c.h.ế.t vừa cười lạnh.
Đêm khuya, bên trong căn phòng phía đông có một bóng người thấp bé đi ra, chân cô để trần giẫm trên nền đất lạnh lẽo không tiếng động như quỷ.
Thôn dân có thói quen tích trữ củi, cạnh tường nhà, trong sân, chỗ nào cũng phơi một đống củi khô. Tiếng lửa kêu tí tách, một ngọn lửa nhỏ sáng lên dần dần tạo thành một con rồng lửa lớn bao vây căn nhà địa chủ.
Nếu lúc này có người chưa ngủ nhất định có thể thấy ngọn lửa cháy sáng nửa bầu trời.