Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 782
Cập nhật lúc: 2024-09-08 19:53:04
Lượt xem: 182
“Ông nói cái gì?” Ngụy Thục Quyên kéo mẹ Thẩm: “Nhà bà không muốn nhận nợ sao?”
Mẹ Thẩm làm vợ quan nhiều năm, bà luôn được được người tôn trong, chưa bao giờ gặp người phụ nữ đanh đá như này, bà lập tức ầm ĩ với Ngụy Thục Quyên. Đang cãi nhau, bỗng nhiên phòng phía đông vang lên tiếng động.
Trình Chinh vội vàng chạy vào phòng, ông thấy Trình Nặc Nặc ngã xuống đất, trái cây và bánh ú cũng rơi đầy đất, chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy ra.
Trình Chinh nhìn kỹ, hóa ra là nước đường đỏ.
Thím Ngân Quế và mẹ Thẩm tiến lại gần xem xét, bộ dáng lúc này của Trình Nặc Nặc làm họ giật nảy mình.
Ngụy Thục Quyên hét lên: “Mày điên rồi! Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, chỗ này đều là đồ tốt đấy!”
Trình Nặc Nặc tức giận nói: “Chỗ này không phải là đồ nhà họ Tạ, không phải nhà họ Tạ!”
Thím Ngân Quế hơi chột dạ, bà vội nói: “Sao lại không phải nhà họ Tạ! Chiều nay tôi sang nhà họ Tạ lấy đó! Nhà nào cũng có trứng và đường đỏ, cô có thể nếm ra vị khác sao?”
Ngụy Thục Quyên kéo thím Ngân Quế: “Chúng tôi đưa tiền bảo cô mua, có phải cô giấu tiền đi không hả? Tôi biết ngay mà, Dao Dao sẽ không chịu cho Trình Nặc Nặc đâu!”
Thím Ngân Quế nghe xong liền gấp, bà lấy tiền và phiếu ra: “Tôi không giấu một đồng nào của các người! Dao Dao tự tay đưa đường đỏ cho tôi, cô ấy còn đưa tôi 5 đồng nhờ tôi nấu đồ ăn ngon cho các người! Cô cho 2 đồng đủ mua cái rắm! Cô biết Tạ Tam nhất định không nhận tiền của cô nên cô muốn lấy không đồ nhà người ta chứ gì?”
Ngụy Thục Quyên đỏ mặt tía tai: “Cô… Cô nói linh tinh!”
Trình Chinh ngẩn người nhìn đường đỏ và 5 đồng tiền kia: “Cô nói, Dao Dao tự mình lấy tiền trợ cấp chúng tôi sao… Sao con bé không nói gì với tôi?”
Thím Ngân Quế lườm ông, bà tức giận nói: “Còn không phải do thanh niên trí thức Trình sợ lấy đồ nhà họ Tạ, nhà họ Tạ xem thường con bé sao! Lúc nãy con bé tự mình đưa tiền nhờ tôi lấy trứng gà nhà mình mang cho mấy người!”
Tâm tình Trình Chinh phức tạp, ông không nói nên lời.
Gương mặt Trình Nặc Nặc đỏ bừng lên, cô vặn vẹo: “Quả nhiên không phải trứng gà nhà họ Tạ! Trình Dao Dao sợ tôi dính ánh sáng của cô ta, sợ linh… Cô ta cố ý, cô ta cố ý!”
Trình Chinh nhíu mày, ông thấy tình trạng bi thảm của Trình Nặc Nặc thì khuyên bảo: “Nặc Nặc, trứng gà đường đỏ nhà ai cũng như nhau mà.”
Một cái đĩa bay tới từ phía đối diện, cái đĩa trực tiếp đạo vào mặt ông. Trán Trình Chinh đau đớn, kính mắt vỡ tan, mọi thứ trước mắt đều mơ hồ.
Ông híp một mắt mới miễn cưỡng thấy biểu lộ của Trình Nặc Nặc, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ, giọng nói khàn khàn quái dị khác hẳn con gái út ngoan ngoãn dịu dàng trong trí nhớ của ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-782.html.]
…
Thím Ngân Quế kể đến đây thì líu lưỡi: “Giọng Trình Nặc Nặc the thé, mặt đỏ bừng, trông cực kỳ đáng sợ! Tôi thấy cô ta trợn mắt lên, chắc chỗ này có vấn đề rồi.”
Thím Ngân Quế chỉ đầu mình. Những người khác ồn ào phụ họa: “Con gái mà gặp phải loại chuyện này cũng phải chịu kích thích lớn đấy.”
“Vậy bây giờ nhà họ Thẩm không nhận nợ?”
Thím Ngân Quế nói: “Này, nếu là cô, cô nhận không?”
“Phi phi phi! Con trai tôi không dính vào loại con gái này đâu ! »
« Đừng nói nữa, đừng nói nữa. »
Mọi người thấy Trình Dao Dao và Tạ Tam đi tới thì xoay chuyển lời nói, họ cười hì hì chào cô : «Thanh niên trí thức Trình và Tạ Tam vào huyện về rồi à? Mang theo cả chó con kìa. »
Trình Dao Dao ôm Tủng Tủng, Tạ Tam cầm mấy túi đồ, vừa nhìn liền biết từ huyện về. Trình Dao Dao gật đầu, cô cười nói : «Đi mua ít đồ, thuận tiện mang chó con vào huyện thăm mẹ nó. »
Hôm nay Trình Dao Dao và Tạ Tam mang Tủng Tủng đến nhà máy phân hóa học, Tủng Tủng lăn vào trong n.g.ự.c chó mẹ làm nũng một trận. Lúc đầu Trình Dao Dao còn lo nó không chịu về, ai ngờ vừa đến giờ cơm chó mập liền cắn ống quần Tạ Tam muốn ôm, đi về rất sảng khoái.
Thím Ngân Quế chào Trình Dao Dao : «Đến đây, thím xem nào. Chó con càng ngày càng mập. »
Tủng Tủng đầy tháng, cả người đầy thịt, lỗ tai cụp xuống, ai nhìn cũng muốn trêu đùa. Tủng Tủng hết bị bóp tai lại bóp mặt, nó lẩm bẩm kêu to, sau đó cụp đuôi chui vào n.g.ự.c Trình Dao Dao.
Mấy người phụ nữ cười không ngừng : «Tên của con ch.ó này đặt không sai mà, thật sự nhát gan, về sau trông nhà kiểu gì đây ? »
Trình Dao Dao bao che khuyết điểm : «Lớn lên nó sẽ hung dữ. »
Mọi người cười nói, họ thấy Tạ Tam xách vài thứ vào nhà thím Ngân Quế. Lúc đi ra tay trống rỗng, hắn bảo Trình Dao Dao về nhà. Trình Dao Dao đặt Tủng Tủng xuống đất, chó mập nện bước chân ngắn hí ha hí hửng chạy theo sau hai người về nhà.
« Chậc, chậc, không biết hôm nay Tạ Tam lại đưa cái gì cho bố vợ nữa. »
« Thanh niên trí thức Trình không nói gì nữa à ? »
Thím Ngân Quế là người biết chuyện : « Có mẹ kế liền có bố dượng, câu nói này không sai mà. Mấy ngày hôm nay, ngày nào Tạ Tam cũng mang đồ ăn sang cho nhà họ Trình, đôi vợ chồng nhà họ Trình chưa từng bước qua cửa nhà họ Tạ, hôm qua bà mẹ kế kia còn nói xấu nhà họ Tạ đấy. »