Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 779: Túi đựng trứng

Cập nhật lúc: 2024-09-08 15:20:58
Lượt xem: 201

Trình Nặc Nặc nhắm mắt lại, cô không thèm để ý. Có lẽ lúc trước Trình Dao Dao cho họ tiền, nhưng bây giờ người trong thôn đều biết cuộc sống nhà họ Tạ rất tốt, họ còn lấy gạo và thịt cho Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong. Ngay cả mèo và chó nhà họ Tạ cũng được ăn thịt uống sữa dê.

Ngụy Thục Quyên bóc bánh ú ra, gạo nếp thơm ngào ngạt, bà cắn một miếng, bên trong có một quả trứng muối và hai miếng thịt nạc. Bà vừa ăn vừa đẩy Trình Nặc Nặc: “Đang hỏi con đấy, con nhóc c.h.ế.t tiệt này!”

Xương cốt Trình Nặc Nặc đau nhức, bà vừa đẩy một cái cả người cô lập tức đau đớn, phía dưới lại chảy máu.

Trình Chinh quay về phòng, ông thấy thế thì tức giận: “Nặc Nặc đang bệnh bà còn giày vò con bé!”

Ngụy Thục Quyên vội vàng giơ bánh ú lên trước mặt Trình Chinh: “Ông nhìn đi, không phải nhà địa chủ đi ăn trộm chứ, sao có thể có đồ ăn tốt như vậy được! Vừa rồi tôi còn đếm qua, thím Ngân Quế và mẹ Thẩm có 4 cái bánh ú. Chúng ta có 8 cái, dựa theo giá tiền ở Thượng Hải, chỗ này phải tốn mấy đồng đấy!”

“Cho bà thì bà ăn đi, bà tính toán làm cái gì.” Trình Chinh nói: “Đừng ăn một mình, bóc một cái cho Nặc Nặc.”

Ngụy Thục Quyên nói: “Bây giờ con bé không ăn được thứ này! Không thể tiêu hóa! Ông ăn đi, trên đường đi ông không ăn gì cả.”

Trình Chinh không thấy ngon miệng, Ngụy Thục Quyên cố gắng nhét một cái bánh ú cho ông, là một cái bánh nhân đậu. Ông nhớ tới lời Tạ Tam nói: “Dao Dao nhớ bác thích ăn bánh ú nhân thịt.”

Trình Chinh thở dài, ông cắn một miếng bánh, gạo nếp mềm dẻo, nhân đậu ngòn ngọt, ăn cực kỳ ngon. Ông đang đói bụng, ăn xong một cái lại muốn ăn thêm cái nữa.

Trình Chinh lau tay, ông bóc một quả trứng gà cho Trình Nặc Nặc. Trứng gà nhà họ Tạ nhỏ nhưng rất mới. Sau khi bóc vỏ, mùi thơm lập tức bay ra, lòng đỏ ẩn hiện bên ngoài lòng trắng trứng, ngay cả Trình Chinh cũng không nhịn được nuốt nước bọt.

Trình Nặc Nặc nắm chặt, cô ăn hai, ba miếng liền nuốt vào, cô nằm trên giường nghẹn đến mức ho khan, sau đó phun lòng đỏ ra ga giường. Trình Chinh vội vàng vỗ lưng cô ông nói: “Mau mang nước tới đây.”

Ngụy Thục Quyên ăn xong bánh nhân thịt, bà l.i.ế.m miệng líu lưỡi rồi cất hết chỗ còn lại đi, bà nói: “Con bé không khỏe trong người, không thể uống nhiều nước! Bánh ú ngon quá, cất đi mang về Thượng Hải cho nhà tôi nếm thử.”

Trình Chinh nói: “Nặc Nặc không ăn, chúng ta vẫn phải ăn đấy.”

Ngụy Thục Quyên nói: “Ôi, hôm nay là Tết Đoan Ngọ. Tôi nghe nói nhà họ Tạ mua thịt, đồ ăn, thể nào chả mời chúng ta qua ăn, cất mấy cái bánh ú này đi, cháu trai nhà mẹ tôi chưa được ăn gạo nếp đâu…”

Nhà họ Tạ muốn mời hắn qua ăn Tết thì đã không đưa chỗ bánh này sang đây rồi.

Trình Chinh nghĩ lại lúc mới gặp Trình Dao Dao, cô vui vẻ tiếp đãi ông, còn gọi ông là bố. Nhưng sau khi hai mẹ con Ngụy Thục Quyên náo loạn xong, Tạ Tam mang bánh sang cũng không nói gì đến việc mời ông qua ăn cơm, ngay cả một câu khách khí cũng không thấy.

Một bụng lửa giận của Trình Chinh lập tức phát tác: “Bây giờ là lúc nào rồi mà bà còn nhớ đến nhà mẹ đẻ của bà! Bà có để ý đến cái nhà này không hả?”

Ngụy Thục Quyên sửng sốt: “Tôi vì cái nhà này tận tâm tận lực, ông còn nói như vậy! Chỉ là mấy cái bánh ú thôi mà, nhà mẹ đẻ tôi không có, tôi…”

Trình Nặc Nặc suy yếu giật Ngụy Thục Quyên mấy lần nhưng bị bà hất ra. Giọng cô khàn khàn: “Mẹ, đừng ầm ĩ nữa, bố… Khụ, khụ, khụ…”

“Nặc Nặc, con nghỉ ngơi đi, đừng nói chuyện.” Trình Chinh tức giận nói với Ngụy Thục Quyên: “Không phải chỉ là mấy cái bánh nhân trứng, bà tận tâm tận lực với cái nhà này sao? Tôi thấy bà tận tâm tận lực với nhà mẹ đẻ của bà thì có! Mấy năm gần đây, tiền, phiếu lương thực và quần áo giày dép của Dao Dao đều bị bà mang hết sang nhà ngoại. Tôi đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua, bây giờ bà nhìn Nặc Nặc đi, bà không chăm sóc tốt cho con bé thì thôi, bà còn… Đúng là hết thuốc chữa mà!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-779-tui-dung-trung.html.]

Cuối cùng Trình Chinh vẫn không nói ra lời, ông tức giận vung tay lên.

Ngụy Thục Quyên cởi mấy cái bánh ú mình mới gói ra, bà dùng thanh âm chỉ mình nghe thấy lẩm bẩm không ngừng. Thực chất bên trong con người Ngụy Thụy Quyên vẫn có đặc tính biết nhìn thời thế của người phụ nữ nông thôn, phụ nữ nhà họ Ngụy bị đánh là chuyện bình thường, mặc dù Trình Chinh không đánh bà, nhưng bà cũng không dám mạnh miệng với ông, đây là phương thức biểu đạt sự tức giận của bà.

Ngụy Thục Quyên cụp mắt bóc hai cái bánh ú đặt vào tay Trình Chinh, bà lại bóc một cái khác cho Trình Nặc Nặc ăn, lúc này mới rót nước cho uống, bà làm mọi việc không phát  ra tiếng vang nào.

Trình Chinh ăn một miếng, mùi thơm của bánh ú tan chảy trong miệng nhưng ông lại không cảm nhận được mùi vị.

Trình Nặc Nặc ăn trứng gà xong, thân thể yếu ớt sinh ra một chút sức lực. Cô ăn liên tiếp 4 quả trứng gà nghẹn đến mức thở không ra hơi, nhưng trong lòng lại vui sướng một trận.

Trong sân nhà họ Tạ, ba người ướp trứng vịt muối và trứng gà muối rồi chia ra cho vào bình đóng kín lại. Bà Tạ còn nấu một một nồi trứng vịt muối phơi trong sân.

Trứng vịt mua ở chỗ đại đội, kích thước lớn gấp đôi trứng vịt bình thường, quả nào cũng có 2 lòng đỏ, vừa mới ướp hơn 10 ngày nên không quá mặn, ăn rất thơm. Lòng đỏ trứng mềm mịn ăn cực kỳ ngon.

Trình Dao Dao chọn tỉ mỉ, cô cầm hai quả trứng vịt hỏi Tạ Tam: “Quả nào đẹp hơn?”

Tạ Tam hỏi: “Có gì khác nhau?”

“Đương nhiên khác rồi!” Trình Dao Dao giơ trứng vịt lên cao: “Anh nhìn kỹ đi, dáng dấp chênh lệch rất nhiều.”

Dáng dấp trứng vịt không khác gì mấy, trên thực tế màu sắc đậm nhạt khác nhau, quả to quả nhỏ, hình dạng cũng không giống nhau.

Trong tay Trình Dao Dao cầm một quả trứng vịt hình bầu dục màu trắng và một quả trứng vịt đầu nhọn màu xanh.

Tạ Tam nhìn móng tay sáng bóng của cô, hắn chỉ quả màu xanh. Trình Dao Dao lập tức chọn quả màu trắng: “Quả này đẹp.”

Tạ Tam: “…”

Trình Dao Dao cẩn thận cho trứng vịt vào trong túi. Tạ Phi cũng chọn trứng rồi đựng vào túi.

Đây là truyền thống của thôn Điềm Thủy, Tết Đoan Ngọ bọn nhỏ sẽ đeo cái túi đựng trứng để cầu phúc và bình an. Nhưng phần lớn túi đựng trứng là túi lưới, Trình Dao Dao tự đan một cái túi đựng trứng hình con gà con.

 

Cô làm một cái ý hệt cho bà Tạ, bà Tạ vừa thấy liền đeo vào. Sợi len màu vàng nhạt tạo thành một con gà con mập mạp, miệng nhỏ và móng vuốt màu cam, trông cực kỳ giải trí.

Bà Tạ rất thích, bà đan thêm mấy kiểu cho Trình Dao Dao, bà Tạ đan rất nhiều hình: Con cừu nhỏ, con thỏ nhỏ và con chim cánh cụt rồi phân cho mấy đứa bé hàng xóm, bọn nhỏ sướng phát điên lên rồi. Ngay cả Cường Cường và Tủng Tủng cũng có một cái túi hình cá con và một cái túi hình con vịt.

 

Loading...