Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 777
Cập nhật lúc: 2024-09-08 15:20:28
Lượt xem: 107
Trình Dao Dao đút một miếng bánh nhân đậu đỏ vào miệng bà Tạ: “Bà nội tốt nhất, cháu cũng bóc bánh cho bà.”
“Đúng không, chỉ có cháu nói ngọt nhất thôi.” Ngoại miệng bà Tạ nói không kiên nhẫn nhưng nếp nhăn tràn đầy ý cười, bà thích bọn nhỏ vây quanh bà nhất.
Mười cái bánh ú bóc ra ăn hết sạch. Bà Tạ thích bánh nhân đậu đỏ, Tạ Phi thích bánh ú mật, Trình Dao Dao và Tạ Tam thích bánh nhân trứng muối. Cường Cường ăn hai cái bánh nhân thịt, lông nó dính đầy gạo nếp, bây giờ nó đang l.i.ế.m lông liên tục. Tủng Tủng uốn éo trong n.g.ự.c Tạ Tam, nó nhìn mọi người ăn bánh ú, nước miếng chảy tí tách.
Bà Tạ nói, chó con chưa đầy tháng không thể ăn gạo nếp. Đôi mắt đen nhánh của Tủng Tủng cực kỳ tủi thân, hai cái chân giãy dụa.
Trình Dao Dao còn cầm bánh ú trêu nó: “Chó con không thể ăn.”
Tạ Tam bóc bánh ú nhân thịt và trứng muối, hắn đút trứng muối cho Trình Dao Dao, thịt heo cho Tủng Tủng. Tủng Tủng vội vàng cắn một miếng, nó dùng răng nanh nhỏ nhai kỹ, cái đuôi nhỏ vui sướng lắc lư.
Trình Dao Dao ăn trứng muối, cô nói: “Bà nội, bà thấy không? Không phải cháu cho Tủng Tủng ăn lung tung đâu, Tạ Tam cho ăn đấy ạ!”
Bà tạ tức giận nói: “Bà thấy về sau Chiêu ca nhi là ông bố chiều con lắm đây.”
Mặt Tạ Tam không đổi sắc, hắn đặt Tủng Tủng xuống đất, chó mập làm nũng kêu ríu rít quanh chân hắn không chịu đi.
Trình Dao Dao ăn dấm, cô dùng mũi chân đẩy cái m.ô.n.g mập mạp của Tủng Tủng.
Bà Tạ vỗ Trình Dao Dao: “Cháu lại trêu nó!”
“…” Trình Dao Dao trốn sau lưng Tạ Tam, cô không phục: “Không phải bà cũng chiều con nít sao!”
Bà Tạ cười hừ hừ, bà nhìn Tạ Tam: “Được, chúng ta đều chiều con nít, cháu không chiều. Về sau cháu quản con nít, được chưa?”
Tạ Phi bật cười.
“Cháu quản!” Trình Dao Dao đáp ứng.
Hơi thở trên người Tạ Tam lập tức bốc lửa, hơi nóng phả vào mặt Trình Dao Dao. Trình Dao Dao ở sau lưng nên không nhìn thấy biểu lộ của hắn, cô chỉ thấy làn da sau gáy của hắn dần dần đỏ bừng, mồ hôi sắp chảy ra rồi.
Lúc này Trình Dao Dao mới phản ứng kịp, cô tức giận đ.ấ.m Tạ Tam. Tạ Tam vô tội quay đầu nhìn cô, bà Tạ và Tạ phi cười ra tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-777.html.]
Ăn xong bánh ú, người một nhà gói nốt chỗ bánh còn lại. Hai mươi cái bánh ú nấu xong đặt trên đĩa, lá bánh màu xanh làm nổi bật dây rơm màu vàng, trông rất đẹp.
Bà Tạ vui mừng nhìn bánh ú, bà nhìn bao lâu cũng không thấy đủ.
Trình Dao Dao kéo tay bà Tạ, cô cũng nhìn theo. Cô thấy kỳ quái: “Có gì hay mà nhìn ạ?”
Bà Tạ cười nói: “Lúc trước trong nhà nghèo khổ, đến Tết Đoan Ngọ cũng không có tiền gói bánh ú. Năm đó Tạ Phi 6 tuổi, con bé thấy đứa trẻ khác ăn bánh ú, nó thèm ăn đến phát khóc. Chiêu ca nhi không nói tiếng nào liền ra ngoài mấy ngày, sau đó nó cầm hai cái bánh đậu đỏ về. Bà hỏi thằng bé lấy ở đâu, thằng bé nhất quyết không chịu nói. Lúc bà giặt quần áo thấy áo choàng ngắn của nó bị mài nát mới biết nó vào huyện vác hàng mấy ngày để đổi hai cái bánh ú. Năm đó nó mới 12 tuổi…”
Trình Dao Dao nghĩ đến bả vai chảy đầy m.á.u năm Tạ Tam 12 tuổi, lòng cô như bị bóp chặt lại.
Bà Tạ cười nói: “Bà còn chưa khóc đâu, cháu khóc cái gì chứ. Bây giờ cuộc sống tốt hơn trước, cả nhà chúng ta có thể ăn bánh ú đều dựa vào phúc của Dao Dao mang đến!”
Trình Dao Dao ngượng ngùng quay đầu dụi mắt. Tạ Tam vừa đi vào liền thấy mắt cô đỏ ửng, hắn vội ném cây gậy tre xuống đất rồi chạy nhanh tới: “Sao lại khóc? Bà nội mắng em sao?”
“Không phải…” Trình Dao Dao vừa nhìn thấy hắn, nước mắt lại rơi xuống.
Tạ Tam gấp gáp ôm chặt cô, hắn nhìn về phía bà Tạ, bà Tạ tức giận nói: “Nhìn bà làm gì? Bà không mắng con bé!”
Tạ Tam dẫn Trình Dao Dao về phòng, hắn dỗ nửa ngày nhưng Trình Dao Dao vẫn không nói vì sao lại khóc, cô còn ôm chặt hắn: “Về sau mỗi năm em đều gói bánh ú cho anh ăn. Gói thật nhiều.”
“Được.” Tạ Tam nhẹ nhàng vuốt lưng cô: “Mỗi năm đều đón Tết với em Dao Dao.”
Trình Dao Dao giống như bánh ngọt ngày Tết, cô dính lên người Tạ Tam ngửi mùi dương khí mát lạnh trên người hắn. Tạ Tam cúi đầu hôn khóe mắt cô, sau đó hôn chóp mũi, mặt Trình Dao Dao đỏ như hoa tường vi, lông mi run rẩy không giấu được nụ cười.
“Không khóc nữa.”
“Em không khóc mà!” Trình Dao Dao nghe xong thì ngẩng đầu lên, đôi môi liền bị hôn.
Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Tạ Tam nhìn cửa, Tạ Phi cách cánh cửa rụt rè nói: “Bà nội bảo anh mang bánh ú sang nhà sát vách.”