Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 773
Cập nhật lúc: 2024-09-07 21:22:47
Lượt xem: 192
Vừa rồi Trình Dao Dao còn lạnh lùng không ai bì nổi, bây giờ Tạ Tam hỏi một câu, hai hàng nước mắt liền rơi tí tách.
Tạ Tam nghiêng vai che tầm mắt mọi người, hắn đau lòng nhìn cô. Mình chỉ ra ngoài một lúc mà cô đã chịu oan ức lớn như này rồi.
Trình chinh run rẩy nhìn tình hình trước mắt. Ông đau lòng Trình Dao Dao nhưng vẫn phải xử lý tình huống xấu hổ này đã.
« Tạ Tam, cháu về thì tốt rồi. Bác có chuyện muốn thương lượng với cháu. »
Trình Dao Dao vội lắc đầu với Tạ Tam, Tạ Tam nắm tay Trình Dao Dao, hắn quay người nhìn Trình Chinh.
Trình Chinh nói : «Lần này bác đến muốn ở trong thôn hai ngày. Bác muốn thương lương với cháu một chút. »
Trình Chinh chưa nói hết, ông biết thằng nhóc này cực kỳ si mê Trình Dao Dao, đương nhiên Tạ Tam sẽ mời mình vào ở thôi.
Ai ngờ bà lão cười ha hả đứng lên trước : «Ông muốn thương lượng chuyện gì, ông nói với Tạ Tam cũng vô dụng thôi, nhà chúng tôi không phải nó làm chủ. »
Trình Chinh sớm nhận ra bà, ông vội nói : «Bà là bà Tạ đúng không ạ ? Chuyện này nên thương lượng với bà. Thật sự là thân thể con gái út của cháu không tốt, chúng cháu có thể ở nhờ nhà bà hai ngày được không ạ ? »
Bà Tạ nhìn Trình Nặc Nặc nằm trên đất : «Ôi, bệnh nặng đấy, không thể trì hoãn được nữa. »
«Còn không phải sao. » Ngụy Thụy Quyên chen lên: “Ôi bà đúng là người tốt bụng mà. Bà nhìn con gái của cháu xem, bà không thể mặc kệ nha.”
Bà Tạ cười hiền lành: “Trong nhà tôi có hai căn phòng trống đấy.”
Ngụy Thục Quyên vui mừng, ai ngờ bà Tạ nói tiếp: “Nhưng Dao Dao là người quyết định mọi chuyện trong nhà. Chuyện này ý, cô phải hỏi Dao Dao.”
“Đúng vậy.” Tạ Phi lấy hết dũng khí, cô giống như con thỏ nhỏ tức giận: “Chị Dao Dao ở trong nhà tôi, chị nói cái gì thì là cái đấy.”
Trình Dao Dao bật cười. Đám người cũng cười ầm lên.
Đám trẻ con báo tin cho Tạ Tam chạy đến ồn ào: “Chị Dao Dao là lão đại của chúng ta.”
“Ai bắt nạt chị Dao Dao, chúng ta sẽ đánh người đó.”
Mặt Ngụy Thục Quyên tái nhợt. Bà lão này giúp Trình Dao Dao trêu đùa mình, bà đẩy Trình Chinh thúc giục ông mở miệng.
Mặt Trình Chinh cũng đỏ rực. Ba bà cháu nhà họ Tạ đều giúp đỡ Trình Dao Dao, Trình Dao Dao đứng cùng họ như một nhà.
Lòng Chinh cay đắng.
Nhưng việc quan trọng là vào nhà trước đã, phải thoát khỏi tình huống mất mặt này.
Trình Chinh cầu xin Trình Dao Dao: “Dao Dao, con nhìn đi, Nặc Nặc thật sự không tốt, có thẻ đỡ Nặc Nặc vào nhà trước không, uống chén trà rồi từ từ bàn bạc.”
Ngụy Thục Quyên vội nói: “Đúng, đúng, đúng, trước hết để con bé vào nghỉ ngơi đã.”
Trình Dao Dao nhìn Tạ Tam rồi nhìn bà Tạ. Bà Tạ nói: “Không sao, bà ở đây.”
Tạ Tam im lặng, hắn dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương bảo vệ cô. Trình Dao Dao nói: “Cô ta bị bệnh thì đưa cô ta đến bệnh viện, đến nhà họ Tạ làm cái gì?”
Trình Chinh bất đắc dĩ thở dài, Ngụy Thục Quyên kêu the thé: “Mày quá độc ác rồi.”
Bỗng nhiên Trình Nặc Nặc tê liệt ngã vào người Ngụy Thục Quyên, cô lén lút giật áo bà. Mắt Ngụy Thục Quyên xoay tròn, cô nằm trên người Trình Nặc Nặc khóc to: “Con gái, con đừng xảy ra chuyện gì, nếu con làm sao, con phải nhớ kỹ chị gái con hại c.h.ế.t con, không mở cửa cho con đi vào.”
Trong đám đông có người nói: “Dù sao cũng là chị em ruột, thanh niên trí thức Trình quá hung ác rồi. Ngay cả bố đẻ cũng không cho vào cửa.”
“Đấy là mẹ kế và em kế, em ruột cái gì chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-773.html.]
“Nhưng vẫn là một nửa ruột thịt mà, người ta ngất rồi kia, thật là!”
Tiếng nghị luận vang lên ầm ầm.
Ngụy Thục Quyên nghe thấy, bà càng khóc to hơn.
Gân xanh trên mu bàn tay Tạ Tam nổi lên, hắn tiến lên một bước nhưng bị Trình Dao Dao kéo lại.
Bà Tạ không đành lòng nói: “Dao Dao, bà thấy cô ta bệnh thật đấy, không bằng cho cô ta vào đi.”
Trình Dao Dao nói với bà Tạ: “Bà nội, cô ta không bị bệnh.”
“Sao lại không bị bệnh?” Bà Tạ nghi ngờ: “Vậy cô ta làm sao?”
Trình Nặc Nặc đang giả c.h.ế.t bỗng nhiên cứng đờ, tiếng khóc của Ngụy Thục Quyên cũng im bặt. Trình Chinh nói liên tục: “Chúng tôi không quấy rầy nữa, chúng tôi…”
Đám người xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn thêm: “Cô ta sảy thai!”
“Bà Tạ, bà không biết gì sao, cả thôn đều truyền ầm lên rồi.”
Bà Tạ sợ hãi: “Không phải cô ấy chưa kết hôn sao?”
Đám người phát ra tiếng cười trộm và tiếng ho khan biểu thị “Bà biết đó”. Một đứa bé ồn ào: “Mẹ cháu nói, Trình Nặc Nặc quan hệ bừa bãi với người khác.”
“Phi!” Ngụy Thục Quyên xoay người nhảy dựng lên, bà nói: “Con gái tôi và Thẩm Yến chuẩn bị kết hôn rồi, lần này nhà chúng tôi và mẹ cậu ấy đến đây bàn chuyện kết hôn đấy.”
Mẹ của đứa con bị chửi nói: “Không phải là chưa kết hôn đã có con sao? Sau đó còn sảy thai bị nhà người ta đuổi ra ngoài, bây giờ còn không biết xấu hổ chui vào nhà họ Tạ.”
Bà Tạ giận tím mặt, bà nói với Trình Chinh: “Con gái út của ông sảy thai sao?”
Trình Chinh đỏ mặt: “Bà Tạ, chúng ta đi vào rồi nói được không?”
“Ông còn nói ra được à?” Bà Tạ quát to thu hút sự chú ý của mọi người.
Bà dùng khí thế của chủ mẫu nhà địa chủ ra nói: “Nhà chúng ta có hai cô con gái lớn chưa kết hôn đâu, bảo loại người này vào ở nhà ta, ông nói ra được sao? Ông còn âm mưu để Dao Dao chăm sóc cô ta đúng không? Ông muốn Dao Dao dính phải chuyện bẩn thỉu này sao?”
Thôn dân lập tức nói: “Đúng đấy, đây là chuyện xúi quẩy nha!”
Đầu óc Trình Chinh nổ tung. Sao chuyện lại náo loạn đến mức này, nhưng ông đ.â.m lao thì pahri theo lao, ông gần như c.h.ế.t lặng nói: “Tốt xấu gì cháu cũng là bố của Dao Dao, Dao Dao cũng là chị của Nặc Nặc, hai người là chị em ruột…”
“Cái gì mà chị em ruột, không nói cùng một bụng sinh ra, lòng bố mẹ còn chênh lệch đây này.” Bà Tạ cười lạnh, bà không cho Trình Chinh cơ hội giải thích: “Người ta thường nói “Thà đi theo mẹ ăn xin còn hơn sống với ông bố làm quan”, bây giờ tôi thấy tận mắt rồi.”
Ngụy Thục Quyên thấy chồng minh bị giáo huấn không ngóc đầu len được thì chạy đến chỉ tay vào mặt bà Tạ: “Phi! Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia còn chưa gả vào nhà bà đâu, cùi chỏ đã chĩa ra bên ngoài rồi. Nó và cháu trai bà ở chung một nhà, chả còn trong sạch đâu!”
“Bộp” – Bà Tạ tát một phát vào mặt Ngụy Thục Quyên.
Ngụy Thục Quyên gào ầm lên, bà giơ tay muốn đánh lại nhưng Tạ Tam đã giữ chặt cổ tay bà.
Ngụy Thục giống như đánh vào bê tông cốt thép. Còn chưa kịp phản ứng, bà nghe thấy tiếng mèo kêu, một cái bóng nhảy qua trước mặt bà.
Mèo cam nhẹ nhàng rơi xuống đất, nó chạy nhanh như chớp biến mất.
Ngụy Thục Quyên sững sờ, bà thấy ánh mắt hoảng sợ của Trình Chinh: “Mặt của bà!”
Lúc này Ngụy Thục Quyên mới cảm thấy mặt đau rát, bà sờ thử, bàn tay dính m.á.u đỏ tươi. Ngụy Thục Quyên gào lên: “Giết người rồi, mèo nhà bà cào c.h.ế.t người rồi!”