Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 766: Quà sinh nhật
Cập nhật lúc: 2024-09-07 21:19:19
Lượt xem: 160
Năm rưỡi chiều, loa lớn trước cổng thôn thông báo giờ tan làm. Thanh niên trí thức và nông dân vác cuốc đi về dưới chiều nắng.
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thu dọn nhanh chóng, cô gái đứng bên cạnh vừa hâm mộ vừa đỏ mắt hỏi: “Hai người lại đến nhà thanh niên trí thức Trình ăn cơm à?”
“Cũng không phải.” Hàn Nhân giơ bọc giấy trong tay lên cười nói: “Hôm nay đi ăn sinh nhật.”
Lâm Quế Viên hâm mộ: “Không biết hôm nay làm món gì ngon nữa.”
Trình Dao Dao thường mang bánh ngọt cho mấy cô gái trong nhà kho, tất cả đều là đồ ăn thường thấy trong thôn Điềm Thủy nhưng Trình Dao Dao làm ngon hơn nhiều, các cô nhớ mãi không quên. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thường xuyên đến nhà họ Tạ ăn ngon, khỏi phải nói bao nhiêu người hâm mộ.
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thu dọn đồ đi ra ngoài đầu tiên. Họ đi không xa thì thấy Lưu Mẫn Hà đi theo sau.
Hàn Nhân thấy cô ta liền phiền, cô kéo tay Trương Hiểu Phong đi nhanh về trước, hai người không để ý tới cô ta. Nhưng Lưu Mẫn Hà vẫn đi theo cả đường, mắt thấy sắp theo tới nhà họ Tạ, Hàn Nhân đứng lại nói: “Lưu Mẫn Hà, cô đi theo chúng tôi làm gì?”
Lưu Mẫn Hà nhìn chằm chằm lỗ thủng trên đôi giày của mình, cô ấp úng nói: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật Dao Dao, tôi… tôi muốn đến chúc mừng cô ấy.”
Trương Hiểu Phong đỡ trán, Hàn Nhân bật cười: “Ai nói với cô hôm nay là sinh nhật Dao Dao! Lại nói, coi như sinh nhật của Dao Dao, người ta cũng không mời cô nha.”
Mặt Lưu Mẫn Hà đỏ bừng, cô không chịu từ bỏ: “Chúng ta đều là thanh niên trí thức. Lâu rồi tôi không gặp Dao Dao, tôi rất lo lắng cho cô ấy…”
Giọng nói của Lưu Mẫn Hà xoay chuyển, đôi mắt dưới lớp tóc bết trở nên quỷ dị.
Trương Hiểu Phong híp mắt: “Cuối cùng cô muốn nói cái gì?”
Lưu Mẫn Hà nhìn xung quanh, cô bước lại gần nói: “Lần trước bỗng nhiên Dao Dao biến mất trên sườn dốc, các cô không thấy lạ sao?”
Trương Hiểu Phong chấn động, cô và Hàn Nhân nhanh chóng trao đổi ánh mắt, họ không nói gì.
Lưu Mẫn Hà đành phải nói tiếp: “Hôm sau Dao Dao nói cô ấy đến cổng thôn đón Tạ Tam, nhưng lúc đó hình như tôi thấy…”
Hàn Nhân nheo mắt: “Ồ cô thấy cái gì?”
Mặt Lưu Mẫn Hà hiện rõ chữ “Mau hỏi tôi đi”: “Không, không… Tôi không nhìn thấy, nhất định là tôi nhìn nhầm rồi. Sao tôi lại thấy Dao Dao bị một người đàn ông kéo đi…”
Đột nhiên Hàn Nhân biến sắc. Trương Hiểu Phong nhanh hơn cô: “Cô ngậm miệng lại! Lời này có thể nói lung tung sao?”
Lưu Mẫn Hà bị dọa cả người run rẩy, cô nhắm mắt nói: “Thật mà, hôm đó tôi ở đằng sau cách chỗ Dao Dao không xa, tôi thấy…”
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong liếc nhau, hai người rùng mình.
Không phải bị dọa mà là tức giận.
Hôm đó hai người quay lại sườn dốc, Lưu Mẫn Hà cũng ở đấy. Hai người hỏi hết mọi người xung quanh, Lưu Mẫn Hà nhìn thấy Trình Dao Dao bị người khác kéo đi, nhưng cô ta không nói gì, cô ta quá đáng sợ rồi.
Lưu Mẫn Hà nheo mắt nhìn biểu hiện của hai người, cô nói nhỏ: “Hai ngày sau trong thôn liền có người chết, các cô không cảm thấy việc này liên quan đến Dao Dao…”
“Phi!” Hàn Nhân cắt ngang lời cô: “Chuyện này liên quan gì đến Dao Dao, cô đừng nói linh tinh!”
Da mặt Lưu Mẫn Hà kéo căng, cô nói: “Tôi không nói linh tinh.”
Trương Hiểu Phong đè Hàn Nhân lại, cô hỏi Lưu Mẫn Hà: “Hôm đó cô nhìn thấy thật sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-766-qua-sinh-nhat.html.]
Lưu Mẫn Hà gật đầu: “Thật!”
Lưu Mẫn Hà thấy vẻ mặt Trương Hiểu Phong như nghĩ đến cái gì đó thì tưởng cô tin mình, cô thừ hỏi dò: “Có phải các cô biết cái gì rồi không?”
Trương Hiểu Phong hỏi: “Cô nhìn thấy, nhưng sao lúc đấy không kêu người đến?”
Mặt Lưu Mẫn Hà giật giật, cô nói ngập ngừng: “Tôi… Lúc đấy tôi sợ quá nên quên hô lên.”
Hàn Nhân cười lạnh: “Lúc đó cô sợ không dám nói lời nào, vậy lúc chúng ta đi tìm Dao Dao, sao cô không nói nhiều như vậy, cô không thả một cái rằm nào cả. Bây giừ cô chạy tới nói chuyện này với chúng tôi, cố muốn gì?”
Lưu Mẫn Hà sợ run người. Lần đầu tiên cô thấy Trương Hiểu Phong nghiêm nghị như thế. Sự khuất nhục lập tức dâng lên, đều là thanh niên trí thức nhưng dựa vào đâu mà Trương Hiểu Phong kiêu ngạo như thế?
Cuối cùng Lưu Mẫn Hà vẫn không dám đắc tội với hai người, cô cúi đầu nói: “Tôi không có ý gì… Tôi chỉ lo lắng cho Dao Dao thôi… Chắc tôi nhìn nhầm rồi…”
Hàn Nhân cắt ngang lời cô: “Buồn nôn! Tôi thấy lòng cô tối đen rồi! Lúc trước Dao Dao cho cô bao nhiêu đồ tốt, cô ấy còn cho cô ăn nhờ ở đậu, nhưng cô lại bôi đen cô ấy, chúng ta đi tìm đại đội trưởng, gọi cả Dao Dao đi, chúng ta nói thẳng mặt!”
Trương Hiểu Phong cũng nói: “Dao Dao không hề có lỗi với cô, sao cô lại làm như vậy?”
Cô cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy. Cô không thích bộ dáng cao ngạo của Trình Dao Dao, lúc nào cũng ỷ vào gương mặt đẹp mà đứng trên cô. Bây giờ có chó săn mới đi theo, cô liền đá mình ra ngoài…
Nhưng lúc Hàn Nhân muốn kéo Lưu Mẫn Hà đi, cô vẫn luống cuống, giãy dụa: “Không, không… Tôi nhìn nhầm thôi…”
Hàn Nhân chỉ muốn dọa cô, thấy Lưu Mẫn Hà sợ phát khóc, cô cũng không còn hứng thú buông tay ra.
Trương Hiểu Phong cảnh cáo cô: “Chúng ta đều là thanh niên trí thức, lần này coi như chúng tôi không nghe thấy gì. Về sau cô đừng nói lung tung nữa.”
Hai người quay đi, Hàn Nhân vẫn tức giận: “Lần trước Dao Dao vẫn tốt đẹp, rõ ràng là Trình Nặc Nặc và người đàn ông kia trước sau mất tích…”
Trương Hiểu Phong nói: “Xuỵt.”
Lưu Mẫn Hà run rẩy, cô oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng hai người, bỗng nhiên cô nghe thấy lời này, hai mắt lập tức sáng lên.
…
Trong ngõ nhỏ, âm thanh xào rau xung quanh mấy hộ gia đình vang lên nhộn nhịp, mùi thơm của cá và dưa chua xào ớt bay khắp nơi. Đi sâu vào, mùi thơm của mấy món ăn này đều bị mùi dầu mỡ đè ép.
Hàn Nhân hít sâu, cô bước nhanh chân: “Gà xào ớt!”
Hai người đi đến cổng nhà họ Tạ, chó mập kêu ư ử chạy ra đón, nó lè lưỡi chào họ.
“Tủng Tủng!” Hàn Nhân ôm chó mập, cô cao hứng nói: “Em lại nặng hơn rồi.”
Tạ Phi đang hái cà chua trong vườn, cô cười nói: “Chị Hàn Nhân, chị Hiểu Phong, mau vào đi ạ!”
Trương Hiểu Phong cười đưa quà cho cô rồi đồng thanh nói: “Chúc mừng sinh nhật!”
“Em cảm ơn.” Tạ Phi đặt cà chua sang một bên, cô lau tay rồi mới nhận quà.
“Đợi tý nữa ăn cơm tối xong rồi mở nha.” Trình Dao Dao thò đầu từ trong bếp ra, cô cười nói: “Hai người đến muộn vậy, có phải muốn trốn làm, chờ ăn sẵn không?”
Hàn Nhân nói: “Đúng, đúng, đúng, cô nấu cơm xong chưa, chưa xong thì tôi đi nha!”